Chương 13: Cứu Mạng

“Cái gì không thích hợp?” Tạ Vân nhìn ra bên ngoài, hắn có thể nhìn thấy những tang thi đó đã tới gần, nhưng bởi vì lúc trước bọn họ đã bố trí một ít bẫy rập có thể ngăn cản được một chút, mấy phòng có người ở chỗ khác, lúc này đã có tang thi tấn công vào, tiếng rống của tang thi không ngừng vang lên, nhưng cũng không có nghe thấy tiếng người kêu thảm thiết, cũng không biết có phải đã bị tang thi cắn chết khi còn đang trong giấc mộng hay không nữa.

“Lúc trước anh nói tang thi cấp một không có thần chí, một khi đã như vậy, vì sao chỗ bọn nó vây đều là phòng có người ở?”

“Khả năng bọn nó cảm giác được bên trong có người.”

“Thế bọn nó làm như thế nào mà lặng yên không một tiếng động đã xuất hiện? Cho dù là bọn nó cảm giác được bên trong có người, thế thì kiểu gì cũng phải trước tiên lang thang trong trấn tìm kiếm mục tiêu, cuối cùng mới tìm đến đây đúng không? Nhưng lúc tôi trực đêm đã từng chú ý qua động tĩnh bên ngoài, căn bản là không có tang thi, lúc này mới qua bao lâu, chúng ta đã bị vây đến kín mít, thấy thế nào cũng giống như bọn nó đã biết chính xác mục tiêu, căn bản là không có bất kỳ do dự nào đã đi thẳng đến chỗ chúng ta đây.” Lúc Uông Vũ Quy nói tới đây không khỏi hơi nhíu mày.

“Không có khả năng đi, bọn họ xác thật hành động chậm chạp, chính là một bậc tang thi mà thôi, hẳn là ngươi tưởng quá nhiều.” Tạ Vân không thể tin được, bởi vì hắn mơ hồ đoán được Uông Vũ Quy muốn nói rốt cuộc là cái gì.

Tồn tại có thể làm đàn tang thi ngoan ngoãn nghe lời hẳn là——tang thi cao cấp.

Uông Vũ Quy không tỏ ý kiến, chỉ là lại nói một câu: “Tổng cảm thấy cửa sau tang thi sở dĩ thiếu khả năng vẫn là có cái gì kỳ quặc, đại gia đừng tới gần đi, để ngừa vạn nhất.”

Tạ Vân muốn nói cái gì đó, nhưng là lại không biết nên nói gì mới phải, cuối cùng chỉ có thể xoay người đi nói cho mọi người trước tiên đừng tới gần cửa sau, điều tra một phen rồi lại chuẩn bị phá vây sau.

Kết quả hắn vừa nói xong, giây tiếp theo, cửa sau bên kia lại vang lên một tiếng kêu thảm thiết: “A!”

“Lão đại! không thấy Lương Hữu!”

Tạ Vân sắc mặt nháy mắt thay đổi, vội vàng chạy về hướng cửa sau, kết quả mới chạy hai bước, hắn liền thấy một thân ảnh lướt qua hắn, nhanh chóng đến cạnh cửa sau.

Chỉ thấy cửa kia vừa rồi còn khóa trái lúc này lại đã mở ra, mà giữa cửa còn có một vũng máu, cùng với Lương Hữu vẫn luôn đeo khẩu súng kia.

“Ai mở cửa sau!?” Tạ Vân thấy thế sắc mặt cũng trắng bệch, vội vàng duỗi tay muốn đóng cửa lại.

“Đừng đóng!”

“Không phải chúng tôi mở!”

Tiếng của Uông Vũ Quy cùng mấy người khác đồng thời vang lên.

Động tác muốn đóng cửa của Tạ Vân tức khắc khựng lại, một loại dự cảm không lành nháy mắt ập vào trong lòng.

“A!!!”

“Cứu mạng!!!”

Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa vang lên, lúc này đây lại là ở trong phòng!

“Có thứ gì đó đã vào được.” Uông Vũ Quy nhíu mày, một phen từ sau eo rút ra thanh đoản đao của mình, chạy về hướng tiếng kêu thảm thiết vừa vang lên.

Đến tận khi lại có tiếng kêu thảm thiết nữa vang lên, Tạ Vân lúc này mới rùng mình một cái, nếu thật sự có tang thi biết dương đông kích tây, thậm chí lặng lẽ không ai hay mở cửa gϊếŧ người, vậy trình độ nguy hiểm của tang thi này tuyệt đối không chỉ đơn giản là tang thi cấp hai đâu! Tang thi cấp hai bình thường căn bản là không làm được đến trình độ này.

Như vậy ở bên trong sẽ là thứ gì?

Tạ Vân cảm giác được chân mình đều đang nhũn ra, hắn muốn chạy vào cứu người, nhưng đôi chân kia làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.

Đúng lúc này, Tạ Vân nhìn thấy đồng đội của mình một bên đối với phía sau “Bang bang” bắn hai phát, một bên nhanh chóng vọt lại đây, Tôn Ninh xông vào phía sau cùng càng là sắc mặt trắng bệch: “Đi mau đi mau!”