Chỉ thấy trong màn đêm đen kịt như đặc sánh lại, dù cố mở to mắt cũng không nhìn rõ năm ngón, Tạ học trưởng vừa quay lại đã nhìn thấy mơ hồ có một vật gì từ trên trần nhà đang chầm chậm đung đưa, hình dáng của nó dường như có chút giống một chiếc thòng lọng.
Vù.
Gió lạnh đột ngột xông tới, khiến sợi dây lung lay bị đẩy về phía trước tới vị trí Tạ học trưởng.
Ầm.
Từ phía cầu thang chợt vang lên một thanh âm sập cửa rất lớn át cả tiếng kêu thất thanh của Trần Nguyên.
Rẹt rẹt…
Không có tiếng quỷ khóc sói gào cũng không có tiếng cười quỷ mị như trong tưởng tượng, chỉ có tiếng bóng đèn đã cũ nhấp nháy ba lần rồi chậm rãi sáng lên xua đi bóng tối trong phạm vi bán kính bốn mét của căn phòng.
Lưu Triết lúc trước ăn thiệt thòi không có chỗ phát tác giờ lại bị tiếng hét như muốn chấn rách màng nhĩ của Trần Nguyên khiến cho giật mình, chân trái run lên một cái rồi khụy xuống kéo theo cả Trần Nguyên cùng hai người đỡ cậu ta ngã dúi xuống, mấy người đều lấm lem bùn đất, thảm đến không nỡ nhìn.
Chỉ đáng thương Lưu Triết, vì là người làm thang nên cậu ta ngã sấp mặt xuống, lần này cả mắt, mũi, tai đều có cơ hội hưởng đặc ân như miệng lúc trước.
- Khụ…Khụ…
Khó khăn lắm mới hất được Trần Nguyên vắt ngang người mình sang bên cạnh, Lưu Triết sức cùng lực kiệt xụi lơ dựa vào tường đất ẩm cố gắng nôn hết bùn trong miệng ra.
Hai lần nếm thử mùi vị kinh hồn của bùn nhão Lưu Triết chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đánh chết Trần Nguyên cùng Dạ Tịch.
Một người lại một người, không chỉnh chết cậu ta thì không chịu được sao?
Càng đáng hận hơn là ba lô cậu ta đeo trên lưng bị rơi ra ngấm nước bẩn vào rồi, nhu yếu phẩm mới thu thập được bên trong coi như đồ bỏ.
Giờ thì tốt rồi, đến nước súc miệng cậu ta cũng không có.
- Trần Nguyên, cậu bị điên sao? Hét cái gì?
Không cần Lưu Triết mở miệng, một trong hai người kia đã không nhịn được cáu giận trước.
- Tôi… Tôi nhìn thấy quỷ.
- Quỷ cái đầu cậu! Xã hội khoa học còn tuyên truyền mê tín dị đoan!
- Không phải tôi nói cậu xem ít phim kinh dị thôi sao? Suốt ngày thần hồn nát thần tính! - Người còn lại là bạn cùng phòng kí túc xá với Trần Nguyên cũng phải lên tiếng.
- Tôi…
Trần Nguyên quả thực cứng họng không trả lời được bởi vì có ánh sáng chiếu xuống cậu ta ở dưới này cũng nhìn thấy thứ sau lưng Tạ học trưởng chỉ là một sợi dây thừng vắt xuống nhưng không hề có thòng lọng nào.
Đúng là cậu ta dọa mình hại người thật.
Còn Tạ học trưởng ở trên bị dọa ngã ngồi xuống đất, hai mắt trợn trừng từ từ bình tĩnh lại, lúc này anh ta mới thấy sau lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sợ hãi qua đi, Tạ học trưởng chỉ thấy hổ thẹn trong lòng.
Là thế hệ trẻ của đất nước lại đi tin vào chuyện quỷ thần, anh ta đúng điên rồi.
- Mọi người… Lưu Triết, cậu không sao chứ?
Lấy lại tinh thần rồi, Tạ học trưởng quay người lại nhìn xuống hầm thì thấy ba người lấm lem bùn đất chen chúc ở phía sau, mà Lưu Triết thì cả người không có chỗ nào là không có bùn đang dựa vào tường thở dốc.
Nếu không phải anh ta nhìn ra trang phục của ba người kia có lẽ cũng không nhận ra người bùn này là Lưu Triết.
- Anh có nước sạch không?
Trần Nguyên biết lần này bản thân sai thật rồi nên mở miệng trước.
- À, đây. - Tạ học trưởng lúc này mới nhớ ra mở ba lô ném xuống bốn chai nước khoáng để bọn họ rửa qua một chút.
May mắn hiện tại vật tư vẫn còn rất nhiều nếu không họ cũng không thể hoang phí thế được.
Mấy người Tạ học trưởng khó khăn lắm mới kéo được nhau lên không nghĩ tới đi lên cầu thang lại phát hiện cửa không mở được, cánh cửa này đã cũ, hẳn là khi nãy sập vào bị kẹt rồi.
Hiện tại chỉ có Tạ học trưởng và nam sinh cùng phòng với Trần Nguyên là còn đủ hơi sức làm việc cho nên vẫn là hai người sắn tay dồn sức kéo cửa.
Oành.
Vất vả lắm mới kéo được cửa ra thì một thân người đổ ập xuống người Tạ học trưởng khiến anh ta theo quán tính đỡ lấy, còn chưa kịp định thần thì cái đầu người này nghẹo sang một bên để lộ vết cắt thật sâu và gương mặt trắng bệch vẫn giữ nguyên biểu tình hung tợn của xác chết.
- A.
Trong tiếng kêu chói tai của Trần Nguyên, Tạ học trưởng kìm lại cơn buồn nôn cuồn cuộn kéo tới trở tay ném cái xác sang bên cạnh còn bản thân cấp tốc chạy lên tìm một chỗ rửa tay.
Nhưng chạy lên thì tốt rồi, cửa nhà kho nằm ở dưới chân cầu thang, nơi giao nhau của nhà bếp và phòng khách nên có thể bao quát hết hoàn cảnh xung quanh, thứ chạm vào ánh nhìn của Tạ học trưởng đầu tiên là hai cái xác zombie được xếp ngồi chỉnh tề trên sofa, từ ngực chúng vẫn không ngừng trào ra lục huyết.
Sàn nhà rải đầy đồ vật loạn thất bát tao, có gối tựa, có mảnh bình, thậm chỉ có cả một chiếc chảo bị lõm ở giữa.
Muốn mau chóng vào bếp rửa tay thì lại thấy có một cái xác ăn mặc bẩn thỉu nghi ngờ là zombie đang gục xuống bồn không rõ sống chết, nhìn sang bên cạnh một chút sẽ thấy dưới chân cái xác ấy là một con zombie khác ngồi dựa vào tủ bếp, trên trán nó cắm ngập một con dao làm bếp chỉ còn thấy cán dao.
- Ọe.
Lần này thì Tạ học trưởng chịu hết nổi rồi, anh ta vịn vào tường cúi người nôn thốc nôn tháo.
Khung cảnh hỗn loạn cùng mùi ẩm mốc thành công đánh bại phòng tuyến cuối cùng trong lòng Tạ học trưởng rồi.
Anh ta đã rất cố gắng kiên trì.
- Tạ học trưởng, có chuyện gì vậy? Anh… Ọe… - Trần Nguyên tiếp tục là người nhanh nhẹn chạy lên trước, kết quả là cậu ta cùng với Tạ học trưởng ôm tay vịn cầu thang nôn.
Lưu Triết cùng hai người còn lại thì tốt hơn một chút, không đến mức nôn khan nhưng cũng mặt mày xanh mét, nắm tay cuộn chặt kìm chế xúc động muốn nhập hội cùng hai người Trần Nguyên.
Diêu Dạ Tịch kia mới đi lên trước họ bao lâu mà đã bày xong màn chào hỏi kinh hãi nhân thần thế này?
Lại nói cô đã đi đâu rồi?
Rầm.
Âm thanh đổ vỡ trên tầng hai đã thay câu trả lời cho bọn họ, Lưu Triết ở lại cùng Tạ học trưởng và Trần Nguyên, hai người còn lại tách ra cùng lên lầu xem tình hình.
Mà lúc này ở trong thư phòng gần cuối hành lang ở trên tầng Dạ Tịch biểu bình âm trầm nhìn cái bàn uống nước cô mới đạp đổ.
- Mi vừa nói cái gì?
[ Nhiệm vụ phụ: Khởi nguồn tội ác. Mô tả nhiệm vụ: Tìm ra nguyên nhân xảy ra mạt thế.]
- Không phải nói không phát nhiệm vụ sao?
[ Cái này… Là cô đυ.ng trúng đồ vật mở ra nhiệm vụ, tôi cũng không muốn phát đâu!] Kim Quang thấy ngữ khí cô không đúng liền vội vàng đùn đẩy trách nhiệm.
- Mi nói vết đạn trên tường?
[ Đúng vậy.]
Dạ Tịch một tay chống tường, một tay đỡ trán, xung quanh cô như có mấy chữ ủ rũ in đậm quay mòng mòng.
Tiểu nhân trong lòng cô tự thân biết lỗi trốn lui vào một góc tối vẽ vòng tròn kiểm điểm tính tò mò của bản thân.
Nhìn thôi không tốt sao? Không dưng rảnh rỗi sờ vào vết đạn làm gì?
Giờ thì tốt rồi, sờ đông sờ tây lại sờ ra nhiệm vụ, còn là loại tự làm tự chịu không thể oán trách ai.
- Khoan đã, không phải nguyên nhân mạt thế là virut của Phó Tinh sao? Còn cần tìm hiểu làm gì?
Dạ Tịch nghĩ ra điểm này hai mắt như phát sáng hồ hởi hỏi lại hệ thống.
[ Cái đó chỉ là ngọn không phải gốc đâu.]
Hệ thống lí nhí trả lời.
- Không phải đều là nguyên nhân sao? Lằng nhằng thế làm gì?
[ Cái này tôi không biết đâu, đừng hỏi tôi.]
Hệ thống phát huy rất tốt thuộc tính không nghe, không biết, không hiểu của nữ chính trong tiểu thuyết.
- Giỏi lắm.
[ Thực ra thì nhiệm vụ này sẽ bổ trợ cho nhiệm vụ ẩn, nên là cô cố gắng hoàn thành được không?]
Hệ thống thấy sắc mặt cô âm trầm liền vội vã cứu vớt. Nó lo lắng cô không hoàn thành được nhiệm vụ khó nhằn của thế giới cấp S mới phát nhiệm vụ gợi ý cho cô mà!
Nó tốt thế rồi, cô cũng không cần sao?
- Nên là nói cho dù ta không đυ.ng trúng vật phẩm kích hoạt nhiệm vụ thì mi vẫn phát đúng không?
Đúng.
Nhưng mà nó không dám nói.
Nói ra sẽ bị cô đánh chết.
Mặc dù nó không có thực thể, nhưng mà nó vẫn sợ.
- Có chuyện gì vậy?
May mắn cho Kim Quang, khi nó chưa kịp tìm một câu trả lời hợp lí thì hai người kia đã tới mở ra cho nó một con đường sống.
Hệ thống liền cấp tốc offline, tuyệt không lưu luyến cùng kí chủ tâm sự.
Nói chuyện với cô nguy hiểm như thế, ai lưu luyến chứ!
- Tắm bùn thời mạt thế?
Thấy có người tới Dạ Tịch xốc lại tinh thần rất nhanh chỉ là không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp một người quần áo, đầu tóc bết bát bùn đất, gương mặt dù đã được tẩy rửa qua nhưng vẫn còn nhiều chỗ bám bùn đen sì, trông cậu ta không khác gì vừa được vớt lên từ một đầm lầy nhiệt đới.
- Không phải.
Cậu ta đương nhiên không muốn nhiều lời về vấn đề này, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì nên thấy cô không có việc gì thì vòng qua cô đi vào nhà tắm đằng sau tẩy sạch một thân nhớp nháp.
Không khai thác thông tin được từ chỗ cậu ta thì có thể tìm Trần Nguyên nha.
Chuyện gì cô có thể không nắm rõ nhưng riêng khả năng quản cái miệng dở tệ của cậu ta thì cô nằm lòng.
Không phải trong trường lúc trước luôn có một lời đồn rằng: Muốn giữ bí mật tốt nhất đừng để Trần Nguyên khoa Truyền thông biết hay sao?
Quả nhiên, như cô dự đoán, vừa thấy cô từ trên lầu đi xuống, sau khi oán trách cô bỏ rơi bọn họ đi trước và sau đó là màn chào sân không thể khϊếp người hơn thì Trần Nguyên đã suýt chút nữa đã không giữ nổi câu chuyện nếu không có Lưu Triết mặt cau mày có ngăn lại.
So với người tìm cô lúc trước cậu ta nhìn thảm hơn một chút khiến Dạ Tịch không kìm được mà châm chọc hai câu, kết quả là Lưu Triết bị Trần Nguyên cùng Tạ học trưởng giữ lại kịp thời nếu không chiến sự đã được khơi mào.
- Mẹ kiếp, Trần Nguyên, cậu xem hậu quả cậu gây ra đi.
Lưu Triết sau khi bình tĩnh lại, tắm gội chay sạch rồi mở ba lô không còn màu sắc ban đầu ra kiểm kê xem còn đồ vật gì sử dụng được không thì thấy bộ đàm trong túi bị ngấm nước phát ra những tiếng rè rè.
- Làm sao thế? Bộ đàm hỏng rồi sao?
Tạ học trưởng dựa vào lan can cầu thang cố gắng bỏ qua sự tồn tại của bốn cái xác mà dò hỏi.
- Đúng vậy. Hỏng hẳn rồi. - Lưu Triết nghiến răng lườm Trần Nguyên gục đầu trốn trong góc. - Giờ thì tốt rồi, vật liên lạc với người quân đội đã không còn, chúng ta phải làm thế nào đây?
- Còn làm thế nào được, tự mình tiến lên cầu may thôi.
Tạ học trưởng trải qua quá nhiều đả kích rầu rĩ vò đầu, thở dài buông bỏ.
Đúng là nhà dột gặp mưa rào mà.
Trước đó khi thất lạc đội ngũ mấy người cũng không phải rất lo lắng, dù sao họ cũng có bộ đàm để liên lạc với chỉ huy đoàn xe quân đội chỉ là mặc cho những cố gắng liên lạc của họ, đường dây thì thông nhưng không có người đáp lại.
Nhưng chí ít còn có cơ hội, hiện tại đến cơ hội cũng chẳng còn, bộ đàm cũng chỉ có một cái như thế, hỏng rồi là mất luôn.
Mặc cho bọn họ bên này chán chường thì ánh nhìn của Dạ Tịch chỉ tập trung vào bộ đàm bị Lưu Triết ném sang bên cạnh, dường như cô đã nhận ra điều gì rồi.
- Tạ học trưởng, hỏi anh một chuyện nhé.
- Chuyện gì vậy?
Tạ học trưởng như gốc cây mất đi sức sống, héo hon vắt tay qua lan can, đầu nghiêng bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà.
- Tần số bộ đàm của mọi người là bao nhiêu?
- Tần số hả? Hình như là 105,7 MHz thì phải. Cô hỏi chuyện này làm gì?
- Không có gì, chỉ là tò mò thôi.
Dạ Tịch nghiêng đầu nhìn sang hai con zombie được đặt ngồi trên ghế sofa, ánh mắt tối tăm như xoáy nước dưới đáy đại dương, âm thầm mang theo hơi thở chết chóc.
- Hỏi anh thêm một chuyện, trên xe mọi người lúc trước đang phát đài FM sao?
- Sao cô biết? - Tạ học trưởng ngỡ ngàng quay lại nhìn cô.
- Đoán mò mà thôi.
- Đoán mò sao? Thế thì khả năng đoán mò của cô đúng là tuyệt đỉnh đấy.
- Cũng bình thường.
Dạ Tịch ngoài dự đoán của Tạ học trưởng thản nhiên tiếp nhận lời khen xã giao của anh ta.
Cô không nghe ra ngữ khí trêu đùa của anh ta hay cô giả vờ không hiểu đây?
Tạ học trưởng không rõ mà anh ta cũng không có tâm trạng tìm hiểu.
Lúc trước chưa gặp được quân đội họ có thể tự mình dò đường do có khát vọng sinh tồn chống đỡ nhưng một khi đã gặp được người có thể để họ yên tâm phó thác sinh mệnh thì nhuệ khí của con người sẽ dần bị mài mòn như mũi mâu sắc bén sẽ bị oxi hóa mà trở nên hoen gỉ vậy.
Thế giới càng tiến lên, cái chúng ta phải bỏ ra khỏi hành trang sẽ càng nhiều.