- Mày còn dám trở về? - Vừa mở cửa, Dạ Tịch đã nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt của một cái bình hoa cùng tiếng rống giận của Đường gia chủ.
Người sau bình đạm tránh thoát, thản nhiên bước vào thay giày, còn thuận tay đóng cửa. Thím Hà là bảo mẫu của nguyên chủ thấp thoáng ở cửa bếp, do dự không biết có nên tiến lên hay không khi Dạ Tịch cho bà ấy một ánh mắt ra hiệu mới khiến bà ấy không yên mà lui xuống.
- Tôi làm sao không dám về? Gϊếŧ người hay cướp của rồi sao?
- Mày có còn gia giáo hay không? Mới một đêm liền quên sạch tôn ti sao?
Đường gia chủ là một người đàn ông ngoài năm mươi nhưng ngược lại vẫn rất phong độ, quanh thân cũng mang một loại thuần thục, ổn trọng khác biệt. Chẳng qua Đường gia hiện tại đang sa sút khiến ông ta có điểm già đi.
Nhìn biểu tình tức giận mất lí trí kia Dạ Tịch thực hoài nghi nguyên chủ có phải con gái ruột của ông ta hay không. Bán con gái còn bán thoải mái như thế, bán không thành liền cũng không chút áy náy nào. Vậy nhưng ngoại giới lại luôn nói Đường gia chủ cưng chiều đại tiểu thư đến tận trời mà bản thân nguyên chủ cũng từng nghĩ như thế. Hiện tại nhìn lại liền thấy thật nực cười.
- Bị Đường tổng dọa đến thất kinh nha.
Nhìn nụ cười vui vẻ kia của Dạ Tịch trong thoáng chốc Đường gia chủ có hoài nghi liệu đây có phải con gái hắn?
Cô không náo loạn, không thương tâm cũng không tức giận, chỉ một vẻ bình đạm mà xa cách, ánh mắt nhìn ông ta cũng không có cảm tình nào.
- Mày nói cái gì?
- Không phải ông bán tôi cho phế vật Cố nhị thiếu à?
- Mày...mày...
- Yên tâm tôi còn chưa đánh chết. Không phải hắn vẫn còn sức gọi điện cho ông sao?
- Đường Dạ Tịch! Tao cho mày làm tiểu thư Đường gia bao nhiêu năm, cống hiến chút sức lực vì gia tộc thì thế nào?
Thấy Dạ Tịch trực tiếp như thế Đường tổng cũng ngại giả vờ, một lời liền xé rách mặt.
- Ha, Đường tổng có thể an tâm, Đường gia của ông tuyệt đối sẽ tàn trong tay ông. - Dạ Tịch hôm qua không được ngủ tử tế, hiện tại không muốn đôi co với Đường gia chủ, nói xong liền lên tầng hai.
- Đường Dạ Tịch, con sói mắt trắng! Đường gia nuôi mày làm gì! Mày quay lại đây. Mày...
Đường gia chủ trợn trắng mắt khϊếp sợ. Đường Dạ Tịch kia bị điên sao? Một đêm trở về liền ngỗ nghịch như thế?
Chính là còn không để ông ta kịp tìm người gây chuyện thì phiền toái đã kéo đến không cho ông ta cơ hội này.
Cố nhị thiếu không phải người ăn chay, huống hồ còn ăn thiệt thòi lớn như thế, hắn từ nhỏ cũng chưa từng trải nghiệm qua đâu.
Gọi điện chỉ là báo trước mà thôi, không đòi lại chút lợi tức tên hắn tuyệt đối sẽ viết ngược lại. Cho nên người Cố thị liền nhìn thấy tên phá gia chi tử Cố gia trùm kín mít tìm tới cáo trạng với tổng tài bọn họ.
Người ta vẫn nói kẻ không biết xấu hổ vô địch thiên hạ cũng không phải không có đạo lí. Dưới sự đeo bám của Cố nhị thiếu, Đường thị không lâu lắm đã nhận được một món quà lớn.
Hạng mục trọng điểm của công ty xuất hiện vấn đề, nhiều nhà đầu tư yêu cầu rút vốn.
Đường thị hiện tại nguồn tài chính đã không tốt lắm, khó mà chịu được đả kích lớn. Hạng mục kia là tâm huyết mà cũng là đường lui hiện tại của Đường thị.
Vấn đề không lớn, với năng lực của đoàn đội chuyên nghiệp của Đường thị vẫn có thể xử lí, những nhà đầu tư kia cũng không phải rất muốn rút vốn. Nhưng Đường gia chủ biết đây chỉ là cảnh cáo, vị kia của Cố gia vẫn để cho ông ta một bậc thang đi xuống.
Cảnh cáo không có nghĩa đã bỏ qua, ông ta vẫn cần thiết phải cho Cố tổng một lời giải thích thỏa đáng hơn nữa còn phải cấp tốc mà làm. Cho nên giữa trưa cùng ngày Dạ Tịch liền bị người làm phiền.
Dạ Tịch bình thường tính cách không phải rất tốt nhưng bị người phá giấc ngủ thì đặc biệt không tốt. Sáng nay làm loạn với Đường gia chủ một lần, hiện tại còn chưa nghỉ ngơi tốt. Thuốc mê hôm qua liều tương đối mạnh, ngủ một chút vẫn còn nhức đầu.
Đối với tiếng gõ cửa như đòi mạng bên ngoài khung cảnh xung quanh cô gái cũng viết đầy mấy chữ khó chịu im đậm.
Muốn chém người.
[ Kí chủ, không nên đâu. Đây là xã hội pháp trị, tuyệt đối không thể gϊếŧ người.] Hệ thống đánh hơi thấy suy nghĩ nguy hiểm của kí chủ liền lập tức ngoi lên.
Ầm.
Thím Hà vốn định tiếp tục gõ thì cửa đột ngột bị giật ra khiến bà suýt thì đập lên người Dạ Tịch.
Người sau một mặt âm trầm khϊếp người, trên tay còn cầm theo con dao gọt trái cây. Tư thế kia như muốn động thủ gϊếŧ người. Tiểu thư thật đáng sợ.
- Có việc gì? - Dạ Tịch hơi ngẩng đầu nhìn thím Hà, ánh mắt kia như đang nhìn một vật chết.
- Tiểu...tiểu thư...gia chủ nói người thay quần áo đi dự tiệc.
- Không đi! - Một lời thừa cũng lười nói, Dạ Tịch lập tức ầm ầm đóng cửa phòng.
Tiểu thư có phải bị trúng tà? Một đêm trở về liền đáng sợ như thế?
Thím Hà hoàn toàn bị dọa đến hoài nghi nhân sinh, ngây ngốc đứng ở cửa phòng nửa ngày cũng chưa hồi phục lại.
Còn chưa để bà hồi thần đã thấy cửa phòng một lần nữa bị giật ra, lần này tay nắm cửa không chịu nổi đả kích mà loảng xoảng một cái rơi xuống kết thúc sứ mệnh phục vụ của nó. Mà biểu tình của tiểu thư so với khi nãy lại càng bức người.
- Lúc nào đi?
Máu mất một lúc mới dồn lên đại não, thím Hà mất hai phút mới hiểu Dạ Tịch đang hỏi về bữa tiệc:
- Bảy...bảy giờ.
Cửa phòng lại một lần nữa lung lay đóng lại, chỉ là lần này lực đạo đã không còn dọa người như trước.
Chuyện này cần nói lại vài phút trước, khi Dạ Tịch không vui nằm lại giường thì nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống
[ Nhiệm vụ phụ: Tham gia tiệc hội tối nay.]
- Không đi.
[ Nhiệm vụ cưỡng chế thực hiện.]
- Đã gọi là nhiệm vụ phụ mi còn dám cưỡng chế?
[ Kí chủ không có quyền hạn biết.]
Giỏi.
Lại càng muốn chém người.
Nhìn con dao cắm trên bàn trang điểm hệ thống hoàn toàn tin tưởng kí chủ nhà nó sẽ thật sự đi chém người.
# Kí chủ không những muốn thể nghiệm cái chết còn luôn muốn chém người phải làm sao? Online chờ, rất gấp.
Hiện tại mới mười hai giờ, vẫn còn thời gian.
Cho nên hệ thống chỉ có thể trơ mắt nhìn kí chủ nhà nó đổ xuống giường gặp gỡ Chu công.
Cô là heo sao? Ngủ nhiều như thế làm gì?
-------
Nắng chiều buông xuống, màn cửa phất phơ, nắng nhẹ phủ lên người con gái một màu sắc ấm áp. Cô nằm đúng tiêu chuẩn hai tay đan chéo đặt trên bụng, an tĩnh, xinh đẹp.
Dạ Tịch bình tĩnh mở mắt, bên trong chỉ có tỉnh táo và thanh tĩnh tựa như cô chỉ nhắm mắt dưỡng thần một chút mà không phải nằm ngủ một mạch đến năm giờ chiều.
Đối với khả năng ngủ của kí chủ, Kim Quang bày tỏ lợn cũng phải bái phục cô. Ngủ nhiều như thế cô không đau đầu sao? Nằm mãi một tư thế không mỏi người sao?
- Mi không hiểu.
Ngủ đủ rồi, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, Dạ Tịch vừa nhàn nhã nói chuyện phiếm với hệ thống vừa làm việc cá nhân.
[ Kí chủ, cô không đến xem mẹ nguyên chủ sao?]
- Quên mất nguyên chủ còn có một người mẹ.
Nó biết ngay mà.
Đường phu nhân vốn có bệnh tim, sinh được nguyên chủ đã lấy của bà nửa cái mạng, thời gian chủ yếu đều nằm điều trị tại bệnh viện. Đây cũng là lí do khiến Đường gia chủ có thể nhanh chóng nối lại tình xưa với mẹ nữ chính.
[ Kí chủ, cô có nghiêm túc làm nhiệm vụ sao?]
- Không phải ta đang làm sao?
[ Cô còn không nhớ nguyên chủ có mẹ kìa!] Hệ thống tức đến suýt chút nữa cắn trúng lưỡi mặc dù nó không có lưỡi.
- Lâu rồi không có mẹ, không quen. - Dạ Tịch thản nhiên chọn một bộ đồ thể thao thoải mái mặc vào sau đó mở cửa xuống lầu.
Sau buổi trưa bị dọa sợ, thím Hà thực sự không tìm tới Dạ Tịch lần nào, hiện tại thấy cô xuất hiện ở phòng ăn cũng chủ động đứng cách cô hai mét sau khi đặt thức ăn lên bàn cho cô.
- Chiều nay tôi sẽ đi thăm mẹ, thím không cần vào nữa.
- Tiểu thư...vẫn là tôi đi thì hơn.
- Tùy thím. - Dạ Tịch cũng không cưỡng cầu, cúi đầu tiếp tục ăn.
Thím Hà chăm sóc nguyên chủ từ nhỏ nên bà hiểu cô ấy thậm chí hơn mẹ cô ấy. Nhìn vào biến hóa nghiêng trời lệch đất của tiểu thư nhà mình mà phát sinh nghi hoặc cũng là thường thấy. Chẳng qua Dạ Tịch cũng không cần giả dạng nguyên chủ, dù sao dù có giả dạng tốt đến mấy thì tiểu tiết cũng khó mà giống hoàn toàn chưa nói đến việc bản thân cô cũng chưa từng tiếp xúc qua với nguyên chủ. Loại chuyện lấy một lời nói dối bào chữa cho một lời nói dối cô sẽ không làm.
Tin tưởng cũng được, không tin cũng tốt, việc cô làm chỉ là hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.
Huống hồ biết thì thế nào, đến một chém một, đến một đôi chém một đôi, sợ cái gì.
Đây mới là trọng điểm đúng không? Nói nhiều như thế cũng chỉ chứng minh cô trâu bò chứ gì? Đừng tưởng bản hệ thống không nhìn ra.
- Ha ha, mi nghĩ nhiều.
Dạ Tịch giải quyết bữa xế xong liền mang theo túi xách ra khỏi nhà trong cái nhìn đánh giá của thím Hà.
-------------
Mẹ nguyên chủ họ Nhan, xuất thân cũng là danh gia vọng tộc huống hồ còn là cốt nhục duy nhất của Nhan phu nhân. Ngày đó là bà đơn phương Đường gia chủ, khăng khăng không phải ông ta liền không gả, cứ như thế si tình nhiều năm.
Mà Nhan gia khi ấy xác thực là hơn Đường gia một bậc, Đường thị tại thời điểm đó còn gặp trục trặc tài chính, liên hôn là con đường ngắn nhất giải quyết vấn đề hơn nữa chỉ là con thứ không được yêu thích thì có gì lại không được.
Đúng, Đường gia chủ khi đó là đứa con thứ kém nổi bật nhất Đường gia, ông ta thậm chí còn không được nhiều người biết mặt.
Khi ấy ông ta cùng mẹ nữ chính đang trải qua quãng thời gian mặn nồng lại bị gia tộc ép liên hôn, có thể nói có bao nhiêu chướng mắt mẹ nguyên chủ.
Mà vị tiểu thư Nhan gia lại không để ý, ngược lại toàn tâm toàn ý giúp đỡ, đưa ông ta từ người vô danh thành người đứng đầu Đường gia. Chỉ tiếc là bao nhiêu tâm sức lại chẳng đổi được một phần tâm ý của ông ta, đến một chút thương cảm cũng không có. Nghĩ đến cũng thật bi ai.
Chính thất không thể không nể mặt mũi, chưa nói đến năm đó Nhan gia cũng có một phần công sức, Đường phu nhân được điều trị tại bệnh viện A, bệnh viện có chuyên khoa tim mạch thuộc top đứng đầu nước.
Dạ Tịch dựa vào trí nhớ của nguyên chủ đi tới phòng bệnh vip của khoa tim mạch. Trong phòng đầy đủ tiện nghi, hướng nhìn còn có một cửa sổ lớn đối diện sân của bệnh viện, nắng nhẹ buông xuống phủ lên một tầng sáng nhu hòa. Đường phu nhân tựa vào đầu giường đọc sách, an tĩnh như một bức họa. Nếu không phải sắc mặt bà nhợt nhạt thật khiến người ta hoài nghi bà có phải hay không đang trong bệnh viện.
Một người phụ nữ ôn hòa, tốt đẹp như vậy Đường gia chủ lại không cần, thậm chí một chút tình thương cũng không nỡ cho bà.
Phải chăng người ta đều ham thích cái mới như thế?