- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
- Chương 42: Thiên kim thật giả (42)
Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 42: Thiên kim thật giả (42)
Ngạo tuyết hàn mai lặng lẽ khô héo, liễu vàng đâm chồi non, một cơn mưa xuân ấm áp.
Mưa mùa xuân như dầu, nhỏ giọt như vàng, cây trồng trên cánh đồng, sinh sôi nảy nở.
A Ngư vô cùng vui mừng, sau một năm, nàng bắt đầu nghiện làm ruộng, hóa ra làm ruộng lại thú vị như vậy. Nhìn những hạt giống nhỏ nảy mầm, lớn lên, nở hoa, ra trái và cuối cùng ăn nó vào bụng. Cảm giác thỏa mãn không gì sánh bằng.
A Ngư cảm thấy mỹ mãn sờ những mầm non trên ruộng, tưởng tượng mấy tháng sau sẽ thu hoạch, bèn nở nụ cười như mẹ già.
Cho đến khi nha hoàn nói với nàng, Tiêu lão phu nhân bị bệnh, A Ngư mới thu lại nụ cười, trên đường đi bộ về hỏi sao bà ta lại bị bệnh?
Nha hoàn nói không biết, người đến đưa tin cũng không nói tỉ mỉ.
A Ngư quay lại Tĩnh Hải Hầu phủ, thấy tâm trạng của Du thị không ổn, giống như vừa khóc xong, trong lòng run lên, vội vàng hỏi thăm tình hình.
“Nhã Quân đi rồi.”
Du thị đau lòng không muốn nàng nghĩ nhiều, cố gắng kìm nén sự đau lòng, vẻ mặt lại không khống chế được lộ ra vẻ bi thương.
A Ngư sửng sốt, vội vàng nắm lấy tay Du thị an ủi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói của Du thị khàn khàn: “Nó lên chùa thắp hương, sơ ý rớt xuống vách núi, không tìm thấy thi thể.”
A Ngư cảm thấy tay của bà ấy run lên, có thể hiểu được nỗi đau của bà ấy. Dù sao cũng thương yêu nàng ấy mười ba năm, bây giờ lại chết trẻ. Nàng đứng lên, đi qua ôm lấy Du thị, dịu dàng nói: “Mẫu thân, người khóc đi, đừng để trong lòng.”
Du thị bật khóc, cho dù phu thê Chu thị ghẻ lạnh, nhưng bà ấy vẫn hy vọng đứa nhỏ này có thể sống tốt. Vốn tưởng rằng nàng ấy đi Tô Châu, có thể đường đường chính chính sống một cuộc sống đàng hoàng, như thế nào cũng không ngờ, sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cứ như vậy mà chết đi, nàng ấy mới đến tuổi cập kê, còn chưa kết hôn và sinh con.
Du thị không thể ngừng khóc.
A Ngư vuốt lưng bà ấy, âm thầm an ủi. Trong lòng có hàng vạn khúc mắc, ngạc nhiên rồi lại nghi ngờ, Tiêu Nhã Quân đã chết, luôn cảm thấy có gì đó không bình thường, không tìm thấy thi thể?
A Ngư híp mắt, mùa thu năm ngoái khi Tiêu Nhã Quân rời đi, nàng đã phái chỉ miêu xem chừng để đề phòng vạn nhất. Chỉ mất người đi theo dõi, dù sao nó cũng chỉ là một con mèo bình thường không có trí tuệ, và còn ở khoảng cách xa như vậy, điều đó có thể hiểu được. Sau đó thì mất tin tức của Tiêu Nhã Quân, nhưng Bát hoàng tử kia lại đến Giang Nam công tác vào mùa đông.
Sau khi khóc một lúc, Du thị rửa mặt và trang điểm lại, dẫn A Ngư đi thăm Tiêu lão phu nhân đang bị bệnh.
Khi đến nơi thì Tiêu lão phu nhân đang được Như Ý đỡ dậy uống thuốc, vẻ mặt của Tiêu lão phu nhân ngây ngốc, sắc mặt tái nhợt, giống như bị rút đi sức sống.
Đối với Tiêu Nhã Quân, Tiêu lão phu nhân yêu đến tận xương tủy, tin dữ này chẳng khác gì lấy đi nửa cái mạng của bà ấy.
“Lão phu nhân, phu nhân và Bát cô nương đến thăm người.”
Như Ý cúi đầu nhẹ giọng gọi bà ta.
Tiêu lão phu nhân đờ đẫn không có phản ứng, cho đến khi Như Ý nói lại một lần nữa, ánh mắt trống rỗng mới có tiêu cự, từ từ nhìn chằm chằm vào mặt A Ngư, đột nhiên cầm chén thuốc ném về phía A Ngư.
“Là ngươi, là ngươi hại chết Quân Nhi, là ngươi!”
A Ngư đã có đề phòng bèn lùi ra sau vài bước, bởi vì Tiêu lão phu nhân ốm yếu không có sức, nên chén thuốc chỉ rơi xuống chân, thậm chí nước thuốc cũng bị dính lên người nàng.
A Ngư bình tĩnh nhìn thẳng đôi mắt đỏ ngầu, tròng mắt gần như muốn lòi ra khỏi hốc mắt của Tiêu lão phu nhân.
Lão phu nhân muốn lao về phía A Ngư, nhưng ngay cả giường cũng không xuống được, chỉ có thể vặn vẹo khuôn mặt trừng mắt nhìn A Ngư, từng nếp nhăn trên mặt đều tràn ngập oán hận:
“Sao ngươi lại quay về, sao lại quay về chứ! Ngươi không trở về, thì sao Quân Nhi có thể bị ép đi, sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đều là ngươi, đều là ngươi hại chết Quân Nhi”
Du thị đứng trước mặt A Ngư, vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Mẫu thân, chuyện này sao có thể trách Du Nhi được?”
Cả ngươi Tiêu lão phu nhân không ngừng run rẩy, hung hăng nhìn chằm chằm vào A Ngư: “Ngươi trả Quân Nhi lại cho ta, trả Quân Nhi lại cho ta, trả lại cho ta!”
Giọng nói nghẹn ngào khiến Du thị run lên vì sợ hãi, nhìn thấy ánh mắt điên loạn của Tiêu lão phu nhân, sợ bà ấy lại làm tổn thương nữ nhi. Du thị vội vàng nói một tiếng, để Như Ý chăm sóc Tiêu lão phu nhân, còn mình thì vội vàng kéo A Ngư rời khỏi.
Phía sau, tiếng khóc của Tiêu lão phu nhân thật đau lòng.Sau khi thăm Tiêu lão phu nhân, toàn bộ lễ nghĩa, A Ngư trở về sơn trang Thúy Vi, nếu nàng ở lại Hầu phủ, chỉ sợ bênh của Tiêu lão phu nhân sẽ càng nặng hơn.
Trở lại Thúy Vi sơn trang, A Ngư phái mấy chỉ miêu để theo dõi Bát hoàng tử. Trong khoảng thời gian này cũng chú ý đến tiến độ tìm kiếm thi thể của Tiêu Nhã Quân tại Tĩnh Hải Hầu phủ. Nửa tháng sau cuối cùng cũng tìm thấy thi thể chủ tớ Tiêu Nhã Quân ở dưới đáy vực, đã bị dã thú ăn thành từng mảnh, hầu như không thể nhận ra qua quần áo.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
- Chương 42: Thiên kim thật giả (42)