Editor: Ochibi
Tề Kỳ là đứng riêng ở đây chờ cô sao?
Tim Hàn Chân Chân đột nhiên đập lỡ một nhịp, tâm tư vốn đại liệt đột nhiên sinh ra cảm giác ngọt ngào, cô không tự chủ đè thấp giọng, nghiêng đầu nhìn Tề Kỳ.
“Có chuyện gì quan trọng sao? Còn cố ý hẹn ở tiệm trà sữa, nếu là cậu, ông chủ nhất định sẽ không nói mình cố ý muốn bỏ bê công việc đâu…… Ai nha, thời gian không còn sớm, chúng ta chạy nhanh đến đó đi.”
Cô thao thao bất tuyệt nói, bỗng nhiên nhắc tới thời gian, coi như hoảng sợ, duỗi tay kéo Tề Kỳ muốn chạy đến hướng cổng trường.
Nhưng mà tay cô mới vừa đυ.ng Tề Kỳ, đối phương lại hệt như điện giật, lập tức chụp bay tay cô, giống như trên tay cô có thứ gì dơ bẩn……
Hàn Chân Chân lập tức có chút tổn thương, xấu hổ rụt tay trở về.
“Rất xin lỗi.” Tề Kỳ tràn ngập áy náy thấp giọng nói, ánh mắt kia lại không khỏi dừng trên thân ảnh thiểu nữ từ cổng trường đi ngược trở về.
Từ một khắc giọng Hàn Chân Chân vang lên, Tề Kỳ đã có dự cảm xấu, không ngờ dự cảm như vậy vẫn thành thật.
Hạ Thu dừng lại bước chân, trong kết quả xấu nhất mà Tề Kỳ đoán, xoay chuyển người qua, từ cổng trường thong thả ung dung đến chỗ anh và Hàn Chân Chân.
Tuy rằng thần sắc Hạ Thu rất bình tĩnh, bước chân cũng rất bình tĩnh, nhưng Tề Kỳ không dám bảo đảm, liệu cô có giận đến mức tận cùng áp lực hay không? Điềm báo bệnh tim kia của cô……
Trong lòng Tề Kỳ lộp bộp một tiếng, lập tức thầm mắng chính mình óc heo, chuyện với Hàn Chân Chân có thể nói sau, nhưng nếu Hạ Thu hiểu lầm, lại tức giận đến nỗi phát bệnh ở trường thì sao, anh mới căn bản không có cách giải thích với ba mẹ Hạ Thu!
Cùng là đồng phục to rộng như áo choàng, vì sao người ta mặc liền cảm giác ra một loại nước thanh thuần không nhiễm bùn, kiều mỹ như minh tinh điện ảnh, cô mặc lại là kiện quần áo thùng thình, hai người đứng chung một chỗ, quả thực như vịt so với thiên nga.
Cho nên Hàn Chân Chân mỗi lần nhìn thấy Hạ Thu, đều nhịn không được sinh ra loại ý nghĩ cực kỳ hâm mộ và ngưỡng mộ, đương nhiên là ở cự ly xa quan sát, sau khi Bạch Lãng cố ý trêu cợt bị Hạ Thu nhìn thấy, Hạ Thu không chút lưu tình nào ra tay với cô, cảm giác ấy đã bị hủy diệt đến sạch sẽ.
Nhưng có lẽ do Hạ Thu quá nhiều thủ đoạn, Hàn Chân Chân vừa thấy cô, trong lòng bỗng run run, theo bản năng tránh phía sau Tề Kỳ.
Cô đứng yên còn đỡ, cô tránh né như vậy, Tề Kỳ lại không dễ kéo cô, hai người như vậy đứng chờ Hạ Thu tới, hoàn toàn là dáng vẻ gian phu da^ʍ phụ bị bắt tại trận.
Trong lòng thoảng qua ý nghĩ như vậy, Hạ Thu vừa tức giận vừa buồn cười, lỗ tai cô lại không phải để trang trí, nghe được giọng nói "tràn trề sức sống" kia của Hàn Chân Chân, dĩ nhiên biết Tề Kỳ không trở về nhà là vì hẹn Hàn Chân Chân.
Nhưng nhìn Hàn Chân Chân tránh phía sau Tề Kỳ, chỉ cẩn thận lộ nửa khuôn mặt, Hạ Thu không hiểu sao bùng phát.
“A, hoá ra Kỳ ca ca hẹn người, trách không được không quay về.”
Vốn dĩ khẩn trương lập tức bị đâm thủng, nếu đã bị Hạ Thu nghe được, Tề Kỳ cũng không che dấu, anh hẹn Hàn Chân Chân cũng chỉ định giúp Hạ Thu xin lỗi Hàn Chân Chân lần cuối, lại cảnh cáo Hàn Chân Chân không nên lại gần Bạch Lãng nữa.
Nhưng nếu bị Hạ Thu biết được, như vậy khó tránh khỏi giống như lạy ông tôi ở bụi này.
“Ừ, hẹn bạn học Hàn, có một số việc muốn nói rõ ràng với bạn học Hàn.” Tề Kỳ bình tĩnh nói, thật ra đã âm thầm tiến về phía trước một bước, sợ lúc Hạ Thu ngất đi tiếp không được cô.