Chương 18: Nhóm phát lì xì của nữ phụ giàu có (18)

Sau này nó trở thành trò đùa, nhưng cô ấy vẫn không nghĩ mình đã làm gì sai. Người khác cười nhạo cô ấy vì không biết tự lượng sức mình, ba mẹ cô ấy nói là cô ấy tự tìm lấy, cô ấy cảm thấy bọn họ nói sai, nhưng cô ấy không thể giải thích bằng lời, chỉ có thể ôm uất hận trong lòng, càng lúc càng trầm trọng.

Sở dĩ nguyên chủ không nói ra được, là trong lòng cô ấy biết không phải lời tỏ tình nào cũng phải được đáp lại, nhưng chà đạp tình cảm của người khác, dùng lời lẽ xúc phạm, bôi nhọ nhân cách của người khác, lấy đó làm niềm vui… chính là sai, cũng nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Diệp Tô.

Nguyên chủ chết không chỉ là lỗi của nhà họ Diệp và nhà họ Trương, mà còn có sự góp phần của Kỳ Dương thêm dầu vào lửa.

Khi tác dụng gây ảo giác của trùng ác mộng cấp cao được kích hoạt, khu vực này nằm trong tầm kiểm soát của cô, cho phép con người cảm nhận sống chết trong ảo giác mà không hề nhận ra.

"Rầm." Nữ quỷ Diệp Tô thả năm ngón tay ra, Kỳ Dương ngã xuống đất, thở hổn hển, ho khan điên cuồng nhìn nữ quỷ Diệp Tô, chỉ thấy một mảng nước trên mặt đất, hai chân lơ lửng giữa không trung...

Quỷ! Thật sự là một con quỷ!

Anh ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng lại nhìn thấy nữ quỷ Diệp Tô giận dữ nở nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt căng phồng, đột nhiên tiến tới: "Anh Kỳ Dương, em xấu không?"

Kỳ Dương : "...Không, không, không xấu, cô là đẹp nhất!"

"Anh Kỳ Dương, em có ghê không?"

"Không, cô là người đẹp nhất!"

"Nói dối!" Nữ quỷ Diệp Tô lại tức giận, ngón tay biến thành móng vuốt, Kỳ Dương lùi lại, bị khống chế bay về phía nữ quỷ Diệp Tô, cổ lại bị bóp chặt, khiến anh ta nắm chặt lấy tay nữ quỷ Diệp Tô, cảm giác lạnh thấu xương, hòa lẫn với những vết nước ướt.

"Tôi nghe hết rồi, anh nói lời tỏ tình của tôi sẽ khiến anh ném hết mặt mũi xuống Thái Bình Dương, anh nói rằng anh ghê tởm tôi!”

Cô bắt đầu khóc, khuôn mặt đầy máu và nước mắt: “Bởi vì tôi béo tôi xấu, tình yêu của tôi trở thành trò đùa sao?”

“Bởi vì tôi béo và xấu nên tình yêu của tôi là trò đùa sao…”

“Tình yêu của tôi là trò đùa sao…”



Sáu giờ sáng.

"Mệt chết đi được." Diệp Tô trở về phòng, tháo bùa tàng hình trên người, ngã người lên giường, làm việc tăng ca cả đêm, dùng một tay nâng một người đàn ông nặng sáu mươi lăm ký. Ngay cả khi có quạt Musa hỗ trợ, cô gần như điên lên vì kiệt sức.

Cũng không phải là không có kết quả, quán quân chạy bộ hôm nay là của cô, bắp tay đã phát triển hơn.

Hệ thống đáp xuống cánh tay của Diệp Tô, dùng móng vuốt nhỏ giẫm lên người cô, vui vẻ nói: "Tô Tô, tiến độ nhiệm vụ của chúng ta cuối cùng đã tăng mười phần trăm rồi! Tốt lắm, hãy tiếp tục phát huy nhé."

Sau một đêm vất vả, tên nhóc Kỳ Dương đó đã bị xử lý.

Diệp Tô ngủ đến mười một giờ, bởi vì cô đã nói với đám người ông cụ Diệp là cô không khác gì người thường, cần ăn và ngủ nên sau khi tỉnh dậy, cô ôm trán ngồi xuống quầy bar đợi Lâu An mang bữa sáng đến.

Lâu An nói: "Thưa ngài, hôm nay ngài có việc gì muốn làm không?"

Diệp Tô chậm rãi uống một hớp sữa đậu nành, nói: "Dưới lầu có ba vị khách đang đợi tôi cả đêm, kêu bọn họ lên đi."

Lâu An sửng sốt một chút, dưới lầu có người sao? Chờ cả đêm à?

Anh ta đi xuống cầu thang với vẻ nghi ngờ.

Tuy nhiên, vừa xuống lầu, anh ta đã nghe thấy tiếng hét, anh ta chạy ra và nhìn thấy ba người nằm trên bãi cỏ trước sân, còn là người quen nữa.

Kỳ lạ, anh ta vừa từ ngoài đi vào, trong sân có người nằm ở đây từ khi nào vậy chứ?

Chẳng trách bà cô lúc nãy sợ hãi đến mức hét lên, nếu đột nhiên nhìn thấy trên bãi cỏ có mấy người xuất hiện, anh ta cũng sẽ hét lên kinh hãi.

Lâu An lập tức chạy tới, anh ta phát hiện trạng thái của ba người không ổn, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, thỉnh thoảng nói ra mấy câu đại loại như “cô không xấu”.

Gặp ác mộng sao?

Anh ta đang suy nghĩ có nên đưa đến bệnh viện trước hay không, may thay ba người đã tỉnh dậy. Vừa tỉnh dậy chỉ cảm thấy cơ thể đau nhức, như thể bị nghiền nát, tinh thần hoảng loạn cực độ, nhìn trái nhìn phải, đặc biệt là Kỳ Dương, anh ta gần như phát điên, vui vẻ nói: “Tôi đang nằm mơ à? Haha, tôi đang nằm mơ… Trên đời này không có quỷ, không có quỷ, ha ha ha ha! "

Bởi vì sau khi nói mấy câu này, vẻ mặt của Diệp Minh và Dịch Tấn vừa thở phào nhẹ nhõm lập tức cứng đờ, đột nhiên nhìn về phía Kỳ Dương. Diệp Minh căng thẳng: "Cậu, cậu đã mơ thấy cái gì?"

Dịch Tấn: "...Chết tiệt, tôi nằm mơ thấy Diệp Tô thành quỷ quay về… Cậu cũng mơ thấy?"

Kỳ Dương mừng đến mức răng va vào nhau lập cập: "... Các cậu cũng mơ thấy Diệp Tô? Là sao hả?"

Mười phút sau, Diệp Minh, Kỳ Dương, Dịch Tấn sau khi hoàn thành giấc mộng đều sửng sốt.