Sắc mặt tiên nữ lãnh đạm, nói: "Linh hồn của tôi ở trần thế đã chìm vào giấc ngủ sâu, bây giờ tôi chỉ là một chút ý thức, một là không biết quá khứ, hai là không thấy tương lai, mấy người không có được gì từ chỗ tôi đâu.”
Tiên tử nhìn Diệp Cao Minh, Diệp Cao Minh dường như bị đôi mắt trong suốt của cô nhìn thấu, như thể mọi suy nghĩ của ông ấy đều không thể bị che giấu. Diệp Cao Minh cảm thấy tim đập nhanh, như thể có thứ gì đó đang bóp lấy cổ họng ông ấy. Trên đầu đổ mồ hôi lạnh, cố gắng chống lại sự uy hϊếp của các vị thần và nói: "Thưa ngài, các vị thần đã biến mất trong thế giới hiện đại, ngài là vị thần duy nhất trên thế giới, sẽ không có ai không phát cuồng vì ngài. "
Một con chim sẻ người thường không thấy được, ngậm bình sứ trong miệng bay đến bên cạnh Diệp Cao Minh. Chiếc bình sứ bị nứt ra một cái miếng nhỏ, nhờ có trùng ác mộng cao cấp của Ác mộng Chân Quân có tác dụng răn đe, tạo cảm giác tim đập nhanh và sợ hãi thực sự.
Tiên nữ lặng lẽ nhìn ông ấy một lát, khi Diệp Cao Minh cảm thấy mình không còn chịu nổi sự uy hϊếp của thần linh, tiên nữ quay mặt đi, như giải thích: "Mặc dù tôi chỉ là một luồng thần thức, nhưng cũng chính vì chỉ là một luồng thần thức, nên đôi khi tôi không thể kiểm soát được sức mạnh của mình."
Diệp Cao Minh cảm thấy nhẹ nhõm, cảm giác hồi hộp và sợ hãi đột nhiên biến mất, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, như thể đã thoát chết.
Ông cụ Diệp không cảm nhận được áp lực của thần linh, nhưng ông ấy nhìn thấy mồ hôi trên đầu cháu trai và tấm lưng đẫm mồ hôi hơi run rẩy.
Tiên tử như cười nhẹ: "Nếu đã vậy, mấy người hãy chuẩn bị một nơi ở tạm thời cho tôi."
Tiên tử lên tiếng, cả nhà họ Diệp đều hành động, cuối cùng quyết định sử dụng trang viên Diệp Cao Minh đã dùng hơn một tỷ để mua để cung phụng tiên tử.
Vì vậy, trong vòng nửa giờ, Diệp Cao Minh đã mời tiên tử dọn tới.
Lúc này, Diệp Vĩnh Niên, Diệp Anh Hoa và Diệp Nhược Lan chờ đợi đã rất sốt ruột. Ai ngờ nhìn thấy vài người phục vụ khách sạn mang thảm đỏ trải sàn, vì bọn họ đứng chắn đường nên lịch sự mời bọn họ nhường đường.
Người quản lý đã mang nước sôi cho Diệp Cao Minh lúc trước đang đứng bên cạnh hướng dẫn.
Diệp Vĩnh Niên kìm nén cơn tức giận, nghi ngờ hỏi: "Ai sắp đến?"
Quản lý lắc đầu nói: "Không có ai đến, đây là yêu cầu của tổng giám đốc Diệp."
Diệp Vĩnh Niên ngây người, mà điều kỳ lạ là tại sao thảm đỏ lại được trải trước cửa phòng Diệp Tô...?
Không lâu sau, cửa mở, Diệp Cao Minh trước tiên đi ra ngoài, ông ấy không trực tiếp bước đi mà đứng ở cửa, làm một cử chỉ cung kính, sau đó trước sự kinh ngạc của mọi người, Diệp Tô đi ra…
Cô rõ ràng vẫn như trước, vừa béo vừa xấu, nhưng có chỗ nào đó khác lạ. Ánh mắt cô chỉ lướt qua người Diệp Vĩnh Niên, Diệp Anh Hoa và Diệp Nhược Lan, hoặc có thể cô không hề nhìn bọn họ mà đi thẳng qua.
Khi ánh mắt cô lướt nhẹ qua người, mọi người có mặt đều cảm thấy hồi hộp khó tả.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, liệu tấm thảm đỏ này thực sự được trải ra chỉ dành cho cô sao?
Nhưng thảm đỏ lúc này không còn quan trọng nữa, điều khiến đám Diệp Nhược Lan sốc là Diệp Tô bậc cao mà Diệp Cao Minh lại ở bậc thấp!
Tại sao? Tại sao?
Dụi mắt, lại dụi mắt... Đúng vậy, cảnh tượng trước mắt bọn họ không hề thay đổi, bọn họ cũng không điên...
"Diệp Tô!" Diệp Vĩnh Niên hét lên, bước nhanh về phía trước, Diệp Anh Hoa và Diệp Nhược Lan lập tức đi theo, lúc này bọn họ hoàn toàn chết lặng, chỉ còn lại sự kinh ngạc.
Diệp Tô vẫn tiếp tục bước đi, nhưng Diệp Cao Minh đã dừng lại, ông ấy đứng sau lưng Diệp Tô, quay lại nhìn Diệp Vĩnh Niên và nói: "Từ nay về sau Tô Tô sẽ được nhà họ Diệp chăm sóc, tất cả mọi thứ của cô ấy không liên quan đến chú nữa."
Ba người nhà họ Diệp: "?"
Diệp Vĩnh Niên chết lặng: "Anh, anh cả, Diệp Tô là con gái em, con gái ruột của em... Anh muốn nhận nó làm con gái anh sao, chuyện này…" Không phải cũng không thể bàn bạc!
Diệp Cao Minh: "Chuyện đó chú không cần lo lắng."
Ba người nhà họ Diệp bất lực nhìn Diệp Cao Minh đuổi theo Diệp Tô, nhưng Diệp Tô từ đầu đến cuối không nói một lời.
Diệp Vĩnh Niên sửng sốt một lúc, Diệp Anh Hoa cằn nhằn nói: "Sao bác họ... Lại đối xử với Diệp Tô tốt như vậy?"
Không, không thể nói là tốt, mà là quá tốt.
Diệp Nhược Lan cắn môi: "Đúng vậy, nghe nói Diệp Tô từ lúc đến đây luôn ở trong phòng VIP, con bé lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Con bé đã nói gì với bác họ..."
"Có lẽ nào bác họ bị bỏ bùa sao?"
Không thì còn cách giải thích nào khác rõ ràng hơn không?
Sắc mặt của Diệp Vĩnh Niên càng trở nên u ám hơn.
Vì vậy, chẳng lâu sau, Diệp Minh, Kỳ Dương, Dịch Tấn vừa chạy xong trận đua xe cũng biết Diệp Tô đã được Diệp Cao Minh đưa đi, cũng không biết Diệp Tô đã nói gì, Diệp Cao Minh vậy mà quang minh chính đại nói bảo sẽ chăm sóc Tô Tô, còn chống lưng cho Tô Tô, trải thảm đỏ dài hàng trăm mét từ lối vào khách sạn đến tầng hầm...