Chương 14: Nhóm phát lì xì của nữ phụ giàu có (14)

[Diệp Nhược Lan]: Anh Kỳ Dương, bọn em đã tìm thấy chị của em rồi, em và ba còn có em trai em đang đến khách sạn đón chị về nhà, nhưng chị không muốn gặp bọn em.

[Diệp Nhược Lan]: Bọn em vẫn đang đợi ở bên ngoài, hy vọng chị có thể tin em, bình tĩnh lại càng sớm càng tốt.

Kỳ Dương lúc này đang chơi ở trường đua với mấy anh em, nhìn thấy tin nhắn của Diệp Nhược Lan, anh ta không nói nên lời, ném điện thoại sang một bên không thèm trả lời.

Đặc biệt là khi nghĩ đến biểu cảm ngượng ngùng trên khuôn mặt mập mạp của Diệp Tô, trông càng đáng sợ hơn, anh ta rùng mình: "Đầu Diệp Tô này chỉ toàn thịt thôi không có não sao? Tôi không thích cô ta thì có gì liên quan đến Nhược Lan? Cô ta thậm chí còn không biết mình trông như thế nào!”

Dịch Tấn nói: “Nghe nói Diệp Tô bỏ nhà đi bụi, đã tìm thấy rồi sao?”

Kỳ Dương nhún vai: “Ừ, phiền chết đi được.”

Nếu không phải Diệp Tô có quan hệ họ hàng với nhà họ Diệp, còn là em họ trên danh nghĩa của Diệp Minh, anh ta cũng lười để ý đến chuyện này.

Mặc dù Diệp Minh có hơn chục người anh em họ...

Kỳ Dương không thích Diệp Tô, bởi vì anh ta cho rằng Diệp Tô quá xấu xí và ngu ngốc, anh ta cũng không thích Diệp Nhược Lan, cảm thấy khí chất của Diệp Nhược Lan quá đoan trang nhã nhặn, anh ta thích mấy cô nàng size 36D.

Diệp Minh vừa cầm mũ bảo hiểm vừa đi tới, nói: “Đang nói về ai vậy?”

Dịch Tấn: “Em họ cậu.”

Diệp Minh như nghĩ đến gì đó, trên mặt lộ ra vẻ mặt không nói nên lời, Diệp Tô lần nào cũng tự bêu xấu mình trong các bữa tiệc, bị anh ta bắt gặp vài lần, chuyện này khiến anh ta có ấn tượng rất xấu về Diệp Tô. Thoạt nhìn, Diệp Tô được gia đình ba mẹ nuôi cưng chiều, chiều chuộng đến mức những lễ nghĩa cơ bản nhất cũng không có.

"Cô ta lại gây họa gì nữa?”

Kỳ Dương kể chuyện Diệp Tô bỏ nhà đi, bây giờ đang gây rối trong khách sạn, không chịu gặp ai cũng không chịu về nhà: "Cô ta cũng thật giỏi hành hạ người khác, cũng chẳng thế bảo tôi đi xin lỗi cô ta thật đó chứ? Không phải tôi làm sai, tôi chỉ không thích cô ta thôi."

Diệp Minh có hơi ghét loại chuyện này: "Bỏ đi, mặc kệ cô ta."

Kỳ Dương cố ý không để ý tới, nói: "Cậu Minh à, nghe nói ông cụ nhà cậu đã xuất viện rồi, trước đó không phải là bệnh nặng lắn sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Phòng thí nghiệm của nhà cậu có đột phá mới sao?"

Diệp Minh: "Tôi không biết, chuyện này ba tôi cũng không có nói cho tôi biết." Dịch Tấn thăm dò hỏi: "Bây giờ tình trạng của ông cụ nhà cậu sao rồi? Nghe nói ông ấy trẻ ra ít nhất hai mươi tuổi, là thật sao?”

Diệp Minh: “Ờ, mấy cậu rốt cuộc muốn nói gì?”

"Cũng không phải bọn tôi, chính là ông cụ nhà bọn tôi muốn hỏi, cậu hiểu mà…"

"Tôi không rõ." Nhưng Diệp Minh lại nghĩ đến mái tóc đen nhánh của ông cụ và sức bật từ cơ bắp của ông ấy: "Có lẽ là phòng thí nghiệm nào đó có tiến triển?"

Được rồi, hiểu rồi, có thể về nhà giải thích rồi.

"Sơn trang đó của nhà cậu khi nào khai trương? Tôi đã muốn đến đó từ lâu rồi..."

...

Bên này, sau khi gửi tin nhắn cho Kỳ Dương, Diệp Nhược Lan cất điện thoại đi, lén liếc nhìn Diệp Vĩnh Niên và Diệp Anh Hoa ở bên cạnh.

Diệp Vĩnh Niên lo lắng chờ đợi, đi đi lại lại trong hành lang, Diệp Anh Hoa cũng sắp tức giận tới nơi, nếu người bên trong không phải Diệp Cao Minh, có lẽ cậu ta đã đá vào cửa.

Diệp Nhược Lan luôn cảm thấy mọi chuyện đang vượt quá tầm kiểm soát của mình, cảm giác nguy hiểm đang đến gần khiến cô ta rất bất an.

Ông cụ Diệp uống một hơi ba tách trà, thấy bình nước sôi đã chạm đáy, Diệp Cao Minh lập tức sai người mang thêm một bình nước sôi khác.

Ông cụ hỏi tiên tử: "Không biết ngài tên là gì?"

Ông cụ vừa nói xong đã nhìn thấy tiên tử với ánh mắt điềm tĩnh và trong sáng, như đang nghĩ về quá khứ xa xôi, thản nhiên nói: “Gọi ngài là được rồi.”

Được rồi, xem ra bọn họ không xứng được biết tên của tiên tử.

Ông cụ lại nói: "Xin hỏi kế hoạch tiếp theo của ngài là gì?"

Tiên tử nói: "Tôi có một số mối quan hệ trần thế chưa được giải quyết."

Có nghĩa là trước khi những mối quan hệ trần thế của được giải quyết, cô vẫn sẽ ở lại thế giới.

Diệp Cao Minh nói: "Thưa ngài, trước khi duyên phận trần thế của ngài kết thúc, nếu ngài để chúng tôi phục vụ ngài, chúng tôi vẫn có thể cung cấp cho ngài nhiều thứ hữu dụng."

Tiên tử nói: “Ông muốn cung phụng tôi?”

Cung phụng là mời thần vào cửa, cũng giống như mời tượng thần vào, từ nay về sau sáng tối phải thắp hương cúng bái, cả những dịp lễ tết hội họp.

Việc cung phụng một chân thần và một tượng thần là hoàn toàn khác nhau, cho dù ở thời hiện đại, các vị thần chỉ là những truyền thuyết hư cấu.

Diệp Cao Minh: "Nguyện phục vụ cho ngài."