Chương 12: Nhóm phát lì xì của nữ phụ giàu có (12)

Trương Nhược Lan do dự nói: "Chú Trương và những người khác thực sự đối xử với Diệp Tô rất tốt, cái gì cũng theo ý chị ấy, nhường chị ấy, cái này chúng ta đều biết nhưng người ngoài không biết ... Chú họ có phải nghe thấy lời đồn thổi gì không, hay cho rằng chúng ta đối xử không tốt với Diệp Tô? Nếu không, lý nào chú họ lại bỏ qua Anh Hoa…”

Được rồi, câu nói cuối cùng đã thành công khơi dậy cơn giận của Diệp Vĩnh Niên, ông ta đập bàn: "Đi, ba sẽ tự mình đi xem xem coi nghiệp chướng kia rốt cuộc muốn làm gì!"

Ba cha con nhà họ Diệp lại lần nữa chạy đến khách sạn.

Diệp Vĩnh Niên cũng coi là khách hàng thường xuyên của khách sạn, ông ta cũng là cháu trai ngoại của ông cụ Diệp. Mỗi khi nhà có tiệc chiêu đãi, ông ta sẽ chọn khách sạn đứng tên nhà họ Diệp. Khi ông ta đem con gái đến, quản lý khách sạn liền đi tới tiếp đãi.

Ông ta một đường không hề trở ngại hay bị cản trở đi đến trước cửa phòng Diệp Tô.

Diệp Anh Hoa bước tới gõ cửa, Trương Nhược Lan đỡ lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Niên khuyên nhủ: "Ba đừng tức giận. Chị gái con không hiểu chuyện. Ba nói rõ với chị ấy, chị ấy sẽ hiểu ý tốt của ba."

Diệp Vĩnh Niên nặng nề khịt mũi một tiếng.

Cửa mở ra, Diệp Vĩnh Niên cao cao tại thượng nhìn sang, nhưng khi nhìn thấy người tới, cả người ông ta sửng sốt, đồng tử run rẩy: "Diệp, Tổng giám đốc Diệp... anh cả, sao anh lại ở đây?"

Diệp Cao Minh: “Các người có chuyện gì, nếu có việc gì thì cứ đợi ở bên ngoài đi.”

Bịch.

Cánh cửa lại đóng lại, để lại ba cha con nhà họ Diệp trố mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

Chờ sao? Không thể nào lướt qua được khuôn mặt đó, chờ đã, Diệp Cao Minh vẫn còn ở bên trong ... Tại sao Diệp Cao Minh lại đi tìm Diệp Tô? Hắn có thể nói gì với Diệp Tô không có đầu óc đó? !

Điên rồi sao!

·

Lúc này Diệp Nhược Lan không biết rằng ngoài Diệp Cao Minh, còn có người mà cô ta nằm mơ cũng muốn thấy mặt một lần, đó là người quyền lực nhất của nhà họ Diệp.

Ông cụ là bí mật đến đây, ngoại trừ Diệp Cao Minh và các vệ sĩ của ông, hầu như không ai trong nhà họ Diệp biết ông cụ đã bí mật đến đây chỉ để gặp một cô gái vô tích sự trong truyền thuyết.

Diệp Tô cũng không ngờ rằng cô chưa đợi được Polaroid, thì ông cụ đã đến.

Cô ngồi trên ghế sô pha, một con chim sẻ đậu trên vai cô, trợn mắt nhìn ông cụ Diệp và Diệp Cao Minh.

Chỉ cần đối mặt nhìn nhau, ông cụ đại khái chắc chắn rằng mình đã... không tìm nhầm người. Ông cụ Diệp dễ dàng đứng dậy khỏi xe lăn, khom lưng cúi người về phía Diệp Tô.

"Tôi tới đây là tạ ơn cứu mạng của ngài. Cảm tạ ngài đã cứu mạng ông cụ này.” Mặc dù ông đã nói lời này rất nhiều lần, nhưng những người lần đầu tiên nghe ông nói lời này cũng đều lộ ra khuôn mặt đầy kinh hãi.

Diệp Cao Minh đỡ ông cụ, sau đó khẽ khom người chào Diệp Tô, đồng thời thuần thục nói: "Cảm ơn đại nhân. Nếu ngài có gì cần giúp đỡ, nhà họ Diệp sẽ có mặt."

Chỉ thấy Diệp Tô thờ ơ ngồi đó, vẻ mặt không lạnh lùng, cũng không mỉm cười, mà giống như một loại thờ ơ với mọi thứ trên đời, hết thảy đều vô tình dửng dưng thương hại, sau khi nhận được thi lễ thì lịch sự nói: “Trước đây tôi đã nói rồi, tôi và ông gặp nhau cũng coi như là duyên phận. Thứ hai, bởi vì ông có nhiều phúc đức nên sống thêm mấy năm nữa cũng không sao? Đừng đứng nữa, ngồi xuống đi.”

Hệ thống của Diệp Tô đã sớm điều tra qua từ lâu. Ông cụ Diệp là thành viên ngầm của Đảng khi còn trẻ. Sau này, khi ông trở thành doanh nhân thì đã làm nhiều việc từ thiện. Đặc biệt khi về già, ông rất tin tưởng vào đạo Phật. Người ta nói thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, công đức mà ông tích lũy được dù có sống thêm mười năm nữa cũng chẳng sao.

Trong lòng cả hai đều vui mừng khôn xiết, ông cụ ưỡn ngực, cảm thấy chiếc khăn quàng đỏ trên ngực trở nên sáng hơn.

Ông cụ vừa ngồi xuống, liền nghe thấy Diệp Tô nói: "Muốn uống gì không?"

Hai người đều sửng sốt, có lẽ không ngờ có một vị thần lại nói ra những lời nói thân cận như vậy, Diệp Tô cười nói: “Bây giờ tôi cũng không khác gì với các người.”

Ông cụ nói: “Vốn là do chúng tôi quấy rầy ngài, chủ muốn thế nào thì khách thế đó.”

Chỉ thấy Diệp Tô giơ tay lên, một bình sứ bạch ngọc từ trong không trung hiện ra trước mặt hai người. Mặc dù ông cụ và Diệp Cao Minh đều được coi là người hiểu biết rộng nhưng lúc này họ cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đặc biệt ông cụ chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra chiếc bình sứ này chính là chiếc bình mà ông đã nhìn thấy trong giấc mơ.

Diệp Tô âm thầm hài lòng, không tệ, cũng không uổng công mỗi ngày cô luyện tập một ngàn lần, bắp tay như bị uốn cong vậy.