Một năm sau.
Ôn Nhiêu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, không khỏi có chút tiếc nuối, ở thế giới này đã gần một năm sao? Trong mấy tháng này, tình cảm của cô và Mục Hạo Dực quả thực đã xảy ra biến đổi, cô không dám nói đây là yêu, nhưng cô đã nắm chắc vị trí tương đương với Bạch Hân Phù. Nghe được động tĩnh, Ôn Nhiêu điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt mình, từ phòng bếp thò đầu ra.
"Dực, anh đã về rồi".
Nói xong liền nhớ tới trong nồi còn hầm canh, vội vàng chạy về. Quả nhiên, nàng vẫn không thích hợp làm một hiền thê lương mẫu a.
Mục Hạo Dực nhìn thân ảnh bận rộn ở phòng bếp, ánh mắt chậm rãi nhu hòa xuống, đây là nhà của hắn, thuộc về vợ của hắn. Buông áo khoác xuống, Mục Hạo Dực đi thẳng vào phòng bếp.
Cảm nhận được người phía sau tới gần, Ôn Nhiêu cũng không bất ngờ, cả người tựa vào trên người hắn. Tuy nói nàng không đo lường độ hảo cảm hệ thống, nhưng là nàng vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được, Mục Hạo Dực thay đổi, từng chút từng chút, đây là tại các nàng ở từ từ chậm rãi tích lũy. Vốn dĩ, cô và Mục Hạo Dực lớn lên cùng nhau, công lược cũng có thể nói dễ dàng hơn.
" Nhiêu Nhiêu, chúng ta sinh em bé nhé".
Bên tai truyền đến một trận giọng nam trầm thấp khàn khàn, mềm mại tê dại, tim Ôn Nhiêu đập thật nhanh, nàng thậm chí đã chớp mắt động tâm.
Mục Hạo Dực không đợi được sự hưởng ứng mong muốn, không khỏi có chút vội vàng, hai tay không khỏi siết chặt, cho đến khi người trong lòng bật cười thành tiếng, mới biết mình bị đùa giỡn. Ôn Nhiêu xoay người ôm lấy nam nhân trước mặt, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói
"Được".
Trong quán cà phê vang lên bản Gavotte của Stephanie, giai điệu ấm áp không khỏi khiến người ta cảm thấy thoải mái vô tận, bồi bàn phần lớn là mỹ nữ tính chừng 20 tuổi, mặc trang phục hầu gái thống nhất, xuyên qua các bàn ăn, hình thành một phong cảnh xinh đẹp.
Vị trí của Ôn Nhiêu, là lầu hai của quán cà phê này, gần cửa sổ. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, cả người đều ấm áp lên, nhìn đám người qua lại ngoài cửa sổ, giống như tất cả phiền não khác đều bị bỏ lại phía sau, để hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này.
"Cuộc sống như vậy, thật đúng là không thú vị"
Ôn Nhiêu híp mắt, một tay nâng má, một tay quấy nước chanh, từ sau khi mang thai, Mục Hạo Dực không để cô quay về công ty làm việc nữa. Lúc trước đi làm vốn là vì công lược Mục Hạo Dực, hôm nay nhìn dáng vẻ hắn đối đãi với mình, Ôn Nhiêu cũng không già mồm cãi láo, ngày hôm sau liền về nhà dưỡng thai. Trưởng bối hai nhà sau khi biết tin tức này, ngược lại vui vẻ một hồi lâu, rất sợ Ôn Nhiêu va chạm.
Hôm nay thật vất vả mới cầu xin mẹ mình, lúc này mới có thể đi ra hít thở không khí, nếu có bỏ qua sự có mặt của dàn vệ sĩ phía sau có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Nếu như nàng nhớ không lầm, qua vài ngày nữa hẳn là nam nữ chủ gặp mặt ngày, xem ra tương lai cuộc sống sẽ rất thú vị a. Ôn Nhiêu sờ sờ cái bụng không rõ ràng, hôm nay nàng ngược lại muốn xem, Bạch Hân Phù thiện lương kiên cường kia phá hư gia đình của nàng như thế nào.
Vừa vào nhà , Ôn Nhiêu đã bị một người khống chế ôm vào trong ngực.
"Ra ngoài sao không gọi điện thoại cho anh?"
Biết tính tình Mục Hạo Dực, Ôn Nhiêu kéo cổ tay hắn, cười nói:
"Chỉ là đi dạo bình thường thôi, đừng lo lắng".
"Sau đừng như thế nữa !"
Mục Hạo Dực thật sự không có cách nào khác, ai nói hắn nguyện ý chiều chuộng cô? Đây là vợ hắn sau này sẽ có một hoặc nhiều con, một trai như hắn, một gái như vợ hắn. Con bé sẽ giống cô ấy. Họ sẽ sống một cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc như bao gia đình bình thường khác.