Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Dẫn Đầu, Nữ Chính Bước Sang Một Bên

Thế giới 1: Phu nhân bị lãng quên trong gia đình hào môn - Chương 4: Ngày đầu là cô thư kí nhỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tổng giám đốc, tôi là trợ lý đặc biệt của anh, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn".

Ôn Nhiêu liếc mắt qua, đè xuống tình cảm mà người tiền nhiệm lưu lại trong lòng, cô sẽ không thất bại trong nhiệm vụ này, tuyệt đối sẽ không.

Mục Hạo Dực cũng không kinh ngạc khi Ôn Nhiêu đến, sao hôm qua hắn lại không nghe thấy được cuộc điện thoại kia chứ. Ngày hôm qua về nhà sớm, nghe được giọng nói nghẹn ngào của Ôn Nhiêu, đó là lần đầu tiên hắn biết, vợ hắn, không kiên cường như vẻ ngoài, đã qua bốn năm, có lẽ đã đến lúc buông tha. Hắn không nên ích kỷ như vậy, hắn lại có quyền gì mà bắt ép cô gái vốn nên hạnh phúc này ở bên cạnh hắn.

"Đi thôi".

"Đi? Đi đâu?"

Nam chủ sao ngươi nói chuyện mà cũng phải tiết kiệm quá vây? Mặc dù nghĩ là vậy nhưng cô cũng đã quen với lời ít ý nhiều của Mục Hạo Dực vẫn bước nhanh theo sau. Lúc đi tới cửa bước chân dừng lại.

"Chuyện lần trước, quên đi."

Nói xong cũng mặc kệ người phía sau có nghe thấy hay không, cũng không quay đầu lại rời đi. Thẩm Trạch hôm nay tới nơi này, chắc là vì ngày sau hợp tác, dù sao cũng là quan hệ giữa các gia tộc, lại là anh em chí cốt, cái này đối với Mục thị ngược lại là trợ lực không nhỏ.

Câu nói kia rõ ràng nhẹ như vậy, nhưng Thẩm Trạch vẫn nghe được, còn nghe rõ ràng. Khi hắn còn đang rối rắm có nên cự tuyệt Ôn Nhiêu hay không, những lời này giống như đang cười nhạo sự yếu đuối của hắn, xem đi, Thẩm Trạch, m.à.y ngay cả dũng khí cự tuyệt cũng không có, cũng không bằng một người phụ nữ.

Ôn Nhiêu cũng mặc kệ trong lòng Thẩm Trạch nghĩ cái gì, cô chỉ biết là, khi hắn nói ra câu nói kia, nội tâm co bóp dữ dội. Có gì đau đâu? Hắn ngay cả có phải yêu hay không đều nhận không ra, nam nhân như vậy, yêu hắn mười năm, đáng sao? Cả đời này, hắn có thể cũng sẽ không biết có một người con gái yêu hắn như vậy, đó là một loại trả giá sinh mệnh, trả giá linh hồn cho việc yêu say đắm.

Ngay lúc Ôn Nhiêu đang miên man suy nghĩ, đυ.ng phải Mục Hạo Dực đột nhiên dừng lại trước mắt, đau đến nước mắt nàng ào ào rơi xuống. Chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, cô không đi tìm 008 lấy chút đồ tốt thì thật đúng là phụ lòng chính mình mấy ngày nay. Nhớ, cô đường đường là người chấp hành kim bài, còn vội vàng đi thu thập cục diện rối rắm cho người ta, người chấp hành trong không gian nhiều như vậy, sao lại tìm cô chứ. Cô mới không thừa nhận, chính là ghen tị, người chấp hành kim bài không có tiền lương còn chưa tính, sao ngay cả một ngày nghỉ cũng không có!

Mục Hạo Dực thật không nghĩ tới Ôn Nhiêu bị đυ.ng phải nghiêm trọng như vậy, nhìn người nào đó nước mắt chảy không ngừng trước mắt, ôm lấy eo cô. Ôn Nhiêu sợ tới mức vội vàng ôm cổ Mục Hạo Dực, cảm nhận được tầm mắt tò mò mà ngó nghiêng của mọi người xung quanh, nàng vùi đầu càng sâu, các ngươi không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.

"Dực, chúng ta đi đâu vậy?"

Sau khi lên xe, Ôn Nhiêu mới lên tiếng hỏi.

"Bệnh viện".

“……”

Ngày đầu tiên Ôn Nhiêu làm việc đã khóc muốn đỏ mắt ở bệnh viện, nhìn cái mũi mình băng bó, tràn ngập oán niệm. Cô dám thề, cô tại Mục Hạo Dực trong mắt thấy được ý cười, đối với việc chính mình tự làm xấu mình cô là không biết nên khóc hay nên cười đây?
« Chương TrướcChương Tiếp »