Quyển 1 - Chương 6: Bia Đỡ Đạn Quý Phi

EDITOR: Mon

Trong thấy mặt mũi Kinh Hoan xinh đẹp tuyệt diễm động lòng người, tiểu nhị sửng sốt, sau đó trên tươi cười càng thêm nịnh nọt: "Khách quan ngài muốn dùng cái gì?."

Kinh Hoan chung quanh nhìn bốn phía, chỉ về phía tên quỷ say rượu: "Tới 2 bình."

Tiểu nhị tay chân lanh lẹ không dám trễ nãi, rất nhanh mang hai bình rượu ngon bưng lên, còn tặng một dĩa đồ nhắm.

Kinh Hoan hơi nhấp nhẹ một ngụm, hơi liễm ánh mắt, đuôi mày vểnh lên vô cùng thỏa mãn.

Chỉ là, cố tình có người không biết đàng hoàn dán lên.

"Uy, tiểu nương tử, con cái nhà ai?."

Ngón tay vuốt ly rượu hơi dừng lại, tản mạn thích ý trong mắt tản đi, lóe lên tia lăng lệ.

Tên quỷ say rượu thấy Kinh Hoan không để Ý đến hắn, bất mãn vỗ mạnh bàn, miệng ba ba loạn nói: "Tiểu nương tử làm sao không trả lời, ca ca thỉnh ngươi uống rượu, sau khi uống xong theo ca về nhà đi, nhà ta cái gì cũng thiếu chỉ là không thiếu tiền."

Còn lại hai vị khách nhân cũng chỉ nhìn một chút rồi thu hồi mắt, cũng không có ý định giúp đỡ một cô gái nhu nhược, bị một tên quỷ say rượu làm phiền.

Kinh Hoan ý cười nhẹ nhàng, chỉ là trong mắt ý lạnh kết thành tảng băng .

Màu xanh nhạt ngón tay thon dài vuốt chén rượu phát ra âm thanh "rắc rắc" .

Nếu nhìn kỹ, chén rượu hoàn hảo ban đâu đã có thật nhỏ một vết nứt kéo dài.

Chậc, thật đen đủi đâu.

Nữ Đế bệ hạ thân phận cao quý, lúc nào có thể bị một tên say rượu, ăn nói tào lao khinh nhờn.

Kinh Hoan khinh thường động thủ, đem bạc vụn đặt lên bàn, xách theo hai bầu rượu đứng dậy đi ra ngoài.

Vân Đoàn nhắc nhở Kinh Hoan: "Túc Chủ, đây là đường ca cũa nữ chính đó, sau này là Chinh Tây Đại Tướng Quân đó."

Đại Tướng quân?

Một tên bùn nhão không trét lên tường được, còn muốn làm đại tướng quân?.

Kinh Hoan một mặt mỉa móc nghỉ.

Vân Đoàn cũng không dám phản bác, dù sao những gì nó nói cũng là trong tiểu thuyết viết.

Mỹ nhân cho dù là bóng lưng cũng xinh đẹp đến cực hạn, làm cho tên quỷ rượu càng si mê hai mắt.

Tên say rượu thấy Kinh Hoan sắp rời đi, rượu cũng không đợi loạng choạng đuổi theo sau, ôm theo bình rượu thô giọng gọi to: "Tiểu nương tử, làm sao chạy rồi."

Còn vọng tưởng muốn giơ móng heo ra bắt tay Kinh Hoan.

Không đợi hắn đuổi theo, Kinh Hoan dừng chân quay mặt lại, sắc mặt vô cùng không kiên nhẫn.

Làn váy màu xanh nước biển phiêu động.

Tên quỷ say rượu rú lên một tiếng thảm thiết, cả người giống như trái banh bị đá bay ra ngoài hung hăng nện lên cửa lớn.

Bình rượu trong tay bay ra, thành một đường parabol bay ra ngoài, vừa vặn nện trúng người đang chuẩn bị đi ra.

Một mảnh lớn vũng nước văng lên trên nam nhân áo gấm, trong nháy mắt mùi rượu tỏa ra bốn phía.

"Biểu Đệ!"

Nam nhân áo lam bên cạnh gọi, kinh ngạc tới mức quạt trên tay cũng rơi xuống.

Kinh Hoan nghe theo âm thanh, nghiên đầu nhìn, liền thấy một nam trẻ tuối đứng đó bị tai bay vạ gió.

Nam nhân thân hình cao lớn, tóc đen như mực, quần áo máu trắng xanh rủ xuống mang theo hoàn mỹ, tren eo thắt lấy đai lưng thiêu đám mây năm màu, trên đó còn treo lấy một cái bạch ngọc ngọc bội.

Cho dù trước vạt áo ướt đẫm, nam nhân sắc mặt vẫn như cũ trầm tĩnh ôn hòa nhã nhặn, đôi mắt đào hoa trong trẻo như lưu li, bên trong tựa như vẩy đầy sao sáng.

Kinh Hoan nhẹ chớp chớp mắt, trong đầu đột nhiên toát ra bốn chữ ——

Cực phẩm bạch sứ.

Cực kỳ giống cực phẩm bạch sứ 2000 năm mà nàng cất giữ trong phòng ngủ, sạch sẽ lại tinh xảo.

Bên kia tên tửu quỷ thân hình loạng choạng, gian nan đứng lên, men say làm tê liệt đại não của hắn, làm cho hắn không biết sợ hãi là gì quơ tay lấy băng ghế bên cạnh lao về phía Kinh Hoan, miệng hùng hùng hổ hổ.

"Ngươi dám đánh ông đây, có biết ông đây là ai không hả?."

Mỹ nhân đứmg đó, Kinh Hoan vốn nghỉ muốn giữ chút hình tượng.

Kinh Hoan than nhẹ một tiếng, đem trong tay uống hơn phân nữa bình rượu ném ra ngoài.