Chương 67: Sủng trong sủng là ngàn vạn đau thương (7)

" Tiện nhân! ngươi nói lại cho bổn cung! "

" Thỉnh... Thỉnh nương nương, hoàng thượng không trừng phạt hoàng quý phi... " A Nhan cúi thấp người, giọng nói mang theo chút sợ hãi.

* Choang * Chén trà nóng bị Tố Tư Nạp ném xuống đất, nước trà văng khắp thảm nhung.

" Tiện nhân Xa Thi Mạn này... Chắc chắn là ả ta lại quyến rũ hoàng thượng... "

" Nương nương, hoàng quý phi là người ngạo mạn ngu ngốc, có lẽ hoàng thượng chỉ vì hoàng quý phi có tình nghĩa lâu năm nên không trách xuống, nhưng hoàng thượng sẽ không coi trọng nàng ta như trước nữa, như vậy cũng tốt... "

Tố Tư Nạp chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó câu lên nụ cười nhàn nhạt.

" Ngươi đi xuống hầm một ít canh gà, một lát nữa bổn cung đem đến cho hoàng thượng ngự thiện. "

" Vâng... "

...

Thời gian 3 tháng nhanh chóng qua đi, Mộc Trà ở trong Tường Hy cung cũng chưa thấy có thêm người đến làm khó làm dễ.

Cô có ghé qua Phú Sát phủ mấy lần, Phú Sát Ái Tư tập luyện rất tốt, hiện tại đã có thể mãi võ chiêu binh, tiến ra sa trường, nhưng hiện tại Mộc Trà vẫn chưa thể để cho Phú Sát Ái Tư đi được.

Trong nguyên tác cũng đã từng nhắc qua Viêm triều sẽ bị nước khác lấn chiếm, lần đó người được đưa đi là La tướng quân, nhưng lần này Mộc Trà xuyên tới đã khiến cho nguyên tác thay đổi.

La Đổng Khiết vốn trước kia là huynh đệ kết nghĩa với Phú Sát Hoa Dung, ông ta từng là phó tướng quân, cùng Phú Sát Hoa Dung chinh chiến nhiều năm.

Trong nguyên tác, La Đổng Khiết tiến thân sa trường, giành được thắng lợi cho Viêm triều, nhưng lần này La Đổng Khiết lại bị Tố Tư Nạp tính kế hại cho mắc bệnh nặng trong người.

Mộc Trà đương nhiên biết việc này, nhưng cô cũng chỉ ngồi dửng dưng như không.

Tô Tư Nạp đương nhiên có chủ ý của mình, nàng ta muốn đẩy một Xa Thi Mạn ra chiến trường để tiện xử lí nàng.

Viêm triều duy chỉ có La Đổng Khiết là có tài dụng binh kì tài, những kẻ dưới trướng đều chỉ là bèo bọt, đối đầu với một nước nhỏ thì không sao nhưng binh loạn lần này lại là Mông Cổ - Đất nước có vó ngựa tứ phương, hung tàn như con thú hoang khát máu, chính vì vậy bọn họ mới không thể làm liều.

Người của Tố Tư Nạp liên tiếp đưa ra ý kiến muốn để hoàng quý phi Xa Thi Mạn đến vùng đất Tây Châu phía đông để chiến đấu với binh mã Mông Cổ, dần dần, trước áp lực của quân thần, Hoắc Cẩn Thừa cũng đưa ra phán quyết cuối cùng.

" Xưa nay hậu cung không can dự triều chính, tuy nhiên hiện nay tình hình binh loạn phía đông Viêm triều ngày càng cấp bách, La tướng quân đang mắc bệnh nặng không thể đến sa trường. Nay lệnh cho hoàng quý phi Xa Thi Mạn đến Tây Châu dẹp loạn. Xuất binh vào 15 tháng này. Khâm Thưởng! "

" Thần, Xa Thi Mạn tiếp chỉ! "

.....

Tường Hy cung

" Chúng tần thϊếp thỉnh an hoàng quý phi "

Mộc Trà chậm rãi đi ra, trên người khoác lên y phục màu xanh da trời đậm, ánh mắt hơi rũ xuống, ngồi xuống ghế lớn, chất giọng hơi trầm: " An toạ đi. "

" Tạ hoàng quý phi. " Đám nữ nhân y phục kiêu sa, lộng lẫy yểu điệu đáp một tiếng rồi ngồi xuống ghế.

Mộc Trà ngồi nhâm nhi tách trà nóng, câu lên nụ cười nhàn nhạt.

" Hoàng quý phi tỷ tỷ, y phục hôm nay của tỷ thật đẹp, nhìn hoạ tiết này đi, thật mới mẻ. " Gia Tần mỉm cười nhàn nhạt, nhẹ giọng khen.

" Đúng vậy a, tỷ xem, màu sắc này cũng thật đẹp. " Hải quý nhân che miệng cười yểu điệu.

Tố Tư Nạp ngồi ở vị trí Tần, câu lên nụ cười chế giễu: " Gia Tần và Hải quý nhân cũng thật biết khen, y phục mà hoàng quý phi tỷ tỷ hôm nay mặc lại đơn giản đến như vậy, nào giống như một hoàng quý phi. "

* Cạch*

Mộc Trà đặt chén trà ngọc xuống bàn liền kêu lớn một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt hướng đến phía Tố Tư Nạp, giọng nói mang theo ý giễu cợt: " Hy Tần muội muội, bổn cung đã nhắc muội học lại lễ tiết cung quy rồi mà đúng không? "

" Ta... " Tố Tư Nạp muốn nói gì đó, nửa chữ vừa thốt ra miệng đã bị Mộc Trà chặn lại.

" Các muội đều thấy bổn cung mặc y phục đơn giản như vậy rất hợp, học tập theo Lý Chiếu hoàng hậu cần kiệm là chuyện tốt, nay hậu cung tiêu tốn quá nhiều cho việc vải vóc thêu thùa của các phi tần, biên giới phía đông bị giặc xâm chiếm, nhân dân lâm vào lầm than, ở chốn cung quy lại càng phải dốc lòng phò tá, san xẻ với hoàng thượng nhiều hơn. "

" Chúng tần thϊếp ăn mặc những thứ này, có chăng cũng chỉ vì giữ lại danh dự cho hoàng cung, nào có thể vì cần kiệm mà ăn mặc xuề xoà? " Tố Tư Nạp híp mắt, nguy hiểm tràn ra khỏi đáy mắt, câu lên nụ cười nhàn nhạt.

" Bổn cung chưa từng nói cần kiệm là xuề xoà, học theo Hiếu Hiền hoàng hậu của thời Lý đế, hậu cung cần kiệm đã giúp được bao điều cho nhân dân? "

Móng tay bấu vào y phục đỏ khiến nó bị nhăn nhúm, Tố Tư Nạp khẽ cắn môi, sau đó cũng không đáp lời.

" Nay phía đông gặp loạn, thân ở hậu cung lại càng phải dốc lòng, bổn cung đã bàn qua với thái hậu việc giảm một nửa chi tiêu, vải vóc may y phục sẽ dùng những loại tốt có sẵn, lương bổng giảm một nửa, than lửa giảm một nữa, nô tỳ hầu hạ cũng giảm một nửa. "

Các phi tần đưa mắt nhìn nhau, sau đó đứng dậy hành lễ: " Chúng tần thϊếp xin làm theo ý hoàng thái hậu và hoàng quý phi. "

Tố Tư Nạp không bằng lòng nhưng Mộc Trà đã nhắc đến thái hậu, nàng ta muốn phản bác cũng không thể. Ngồi lại bên ghế, khoé miệng Tố Tư Nạp cong lên nhè nhẹ, giọng nói lại mềm mỏng hơn.

" Tần thϊếp nghe nói hoàng quý phi sẽ thân chinh đến Tây Châu vào 15 tháng này, vậy không biết người đi rồi có nên tạm bàn giao lại phượng ấn cho tần thϊếp hay không? "

Mộc Trà nghiêng đầu, dựa vào tay, đuôi mắt cong lại, giọng nói chế giễu: " Ồ? Tại sao bổn cung lại phải giao lại phượng ấn cho Hy Tần muội muội? "

Tố Tư Nạp đưa khăn che miệng cười nhẹ: " Đương nhiên là vì hoàng thượng có nhắc qua việc này với tần thϊếp rồi, hoàng quý phi, tỷ vẫn chưa nghe qua sao? "

" Hiên quý phi thấy sao? " Mộc Trà đánh ánh mắt đến chỗ Từ Giai Ninh đang ngồi im nãy giờ bên kia.

Từ Giai Ninh đang cúi gầm mặt đột nhiên bị nhắc tên, có chút hoảng hốt ngẩng đầu: " Tần thϊếp nguyện nghe theo ý hoàng quý phi. "

Ánh mắt Mộc Trà lạnh nhạt đảo qua bên người Tố Tư Nạp: " Nếu có trao lại quyền quản lí hậu cung thì cũng phải trao cho người giữ chức vị phi tần lớn chỉ đứng sau bổn cung. Nhưng nếu hoàng thượng đã nói chuyện này với Hy Tần muội muội, vậy thì phải phiền thái hậu một phen rồi? "

Mày liễu khẽ chau lại, ánh mắt sắc lẻm của Tố Tư Nạp hướng đến vị thế cao cao tại thượng bên kia: " Hoàng quý phi nói đùa rồi, tỷ chỉ cần theo lệnh hoàng thượng giao lại phượng ấn cho muội, nào có phiền đến hoàng thái hậu? "

Khốn nạn, nói với thái hậu còn chẳng phải dồn nàng ta vào thế đã rồi sao? Thái hậu kia vẫn luôn không ưa thích Tố Tư Nạp, đời nào lại để nàng ta quản lí hậu cung?

Náo đến chỗ bà ta thì nàng ta còn có thể làm chủ trung cung sao?

Mộc Trà đem ánh mắt thú vị nhìn đến chỗ Tố Tư Nạp, nét cười giễu cợt hiện rõ trên khoé môi: " Nhưng bổn cung lại lỡ giao phượng ấn cho thái hậu rồi. "

" Tỷ... "

Không để Tố Tư Nạp nói hết câu, Mộc Trà đã cắt ngang: " Sắc trời cũng muộn rồi, các muội trở về cung của mình trước đi. "

" Chúng tần thϊếp cung tiễn hoàng quý phi. "

Mộc Trà chậm rãi rời đi theo lối riêng, trước đó còn không quên ném cho Tố Tư Nạp ánh mắt giễu cợt. Đến khi các phi tần khác rời đi hết, Tố Tư Nạp mới tức tối trừng mắt, giậm chân, giận dữ bỏ đi.