Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc!

Chương 66: Sủng trong sủng là ngàn vạn đau thương (6)

« Chương TrướcChương Tiếp »
" Hy Tần muội muội, mồm miệng sạch sẽ một chút, gia giáo phi tần đã không học, bây giờ ngay cả chút lễ nghi nữ tử cũng không biết, đừng nói bổn cung đánh ngươi... " Mộc Trà hơi ngưng lại, sau đó ghé đến bên vành tai của Tố Tư Nạp, chất giọng lại không hề nhỏ đi:

" Đây là sự răn dạy của bổn cung dành cho ngươi. "

Gò má ánh lên sắc đỏ, song sắc mặt của Tố Tư Nạp lại ánh lên sự độc ác khôn nguôi: " Ngoạ tào! Hoàng quý phi ngươi cũng chỉ là một phi tần không hơn không kém, hơn nữa ngươi còn không được hoàng thượng sủng ái, nhìn xem, gia tộc Phú Sát còn ai có thể vực dậy? Đừng quên ở đây ai mới là người nắm quân! "

Ánh mắt Mộc Trà híp lại, đuôi mắt câu lên nét cười nhàn nhạt mang theo lạnh lẽo, bàn tay di chuyển ra phía sau Tố Tư Nạp, khẽ động.

* Tách *

Tiếng ngón tay va chạm vào nhau vang trong không trung, đám nô tỳ đằng sau đột nhiên đứng hình không động đậy.

" Ai nắm quân thì bổn cung không biết, nhưng bổn cung lại biết kết cục của kẻ dám mạo phạm bổn cung sẽ tốt thế nào... " Mộc Trà cố ý kéo dài giọng, bàn tay mò đến vấn tóc mẫu đơn của Tố Tư Nạp, trâm vàng trên vẫn tóc bị rút, mái tóc đen lập tức rũ xuống.

Bàn tay cầm theo trâm vàng tinh xảo dừng ở yết hầu Tố Tư Nạp, mũi nhọn trực tiếp chạm vào da thịt trắng nõn non mềm của Tố Tư Nạp, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai: " Muội muội cũng đừng cho rằng đổi một cuộc đời liền có thể đổi được thế cờ. "

" Hy Tần muội muội, muội không cảm thấy khó chịu với làn da của mình sao?* Bổn cung rất trông mong... "

Tròng mắt của Tố Tư Nạp chỉ còn lại nỗi ám ảnh kinh hoàng, cô ta há miệng khô khốc, sau đó không nói được lời nào.

Mộc Trà cũng không muốn giữ nữ chính đại nhân lại chơi lâu, chơi một tẹo thế này cũng đã đủ để nam chính quân chạy đến đây rồi.

Tố Tư Nạp thơ thơ thẩn thẩn, trong sự kinh hãi mà trở về Diên Hy Cung.

Nàng ta ngồi trong tẩm cung, ánh mắt ánh lên nỗi sợ hãi khôn nguôi, móng tay bấu chặt vào da thịt non mềm khiến chúng ửng đỏ lại dường như muốn chảy ra máu tươi.

- " Muội muội cũng đừng cho rằng đổi một cuộc đời liền có thể đổi được thế cờ. "

Xa Thi Mạn nói như vậy có nghĩa là nàng ta cũng được sống lại sao?

Cũng phải, nếu Tố Tư Nạp nàng có thể thì người khác cũng có thể...

Ván cơ này chỉ có thể có một người thắng... Có Tố Tư Nạp sẽ không có Xa Thi Mạn...

....

Tường Hy Cung.

Mộc Trà sau khi chơi chán Tố Tư Nạp thì liền chuẩn bị chơi qua đến chỗ Hoắc Cẩn Thừa.

Tẩm cung không thắp đèn sáng, duy chỉ thắp lên vài ngọn nến leo lắt sáng trong đêm ánh lên chút ánh sáng len lỏi nơi tẩm cung hoa lệ.

Mộc Trà trải một cái thảm nhung nhỏ, ngồi suy nghĩ vẩn vơ.

Kỳ thực cô có tìm hiểu qua cốt truyện trước khi Tố Tư Nạp trùng sinh, không phải không không Tố Tư Nạp nhắm đến nguyên chủ, nguyên do cũng vì sự sủng ái mà Hoắc Cẩn Thừa dành cho Xa Thi Mạn ở thế giới đầu tiên.

Vốn dĩ Hoắc Cẩn Thừa và Xa Thi Mạn có tình ý từ trước khi gặp nhau trên chiến trường.

Xa Thi Mạn vốn là một nữ tử tinh nghịch hoạt bát, lần đầu tiên gặp Hoắc Cẩn Thừa là khi hắn còn là một tứ hoàng tử danh không chính, ngôn không thuận.

Nàng liên tục nhiều lần bắt gặp vị công tử này ngồi cô đơn trên chiếc thuyền lớn, cuối cùng cũng không chịu được mà trêu chọc hắn.

Trên chiếc cầu vắt ngang sông Nại Hà, Xa Thi Mạn nữ giả nam trang, ánh mắt thâm tình hướng tới chiếc thuyền bên kia. Vị công tử nét mặt xinh đẹp, mày thanh, mình tú ngồi cô đơn bên mạn thuyền.

Xa Thi Mạn tinh nghịch nhìn xuống, ánh mắt nheo lại, trêu chọc: " Cô nương có muốn gả cho tiếu sinh làm nương tử không? Haha. " Nàng nói xong liền cười lớn không dứt, hắn cũng không biết bản thân phải làm sao.

Rõ ràng là nữ nhi nhưng lại cải nam trang mà trêu chọc hắn, còn cho rằng hắn nhìn không ra sao?

" Nàng cũng thật là... "

" Hì hì. " Nàng lè lưỡi đùa giỡn, sau đó liền hoà vào dòng người đông đúc.

Đó cũng là lần cuối cùng Hoắc Cẩn Thừa nhìn thấy thiếu nữ nữ cải nam trang đứng trên cầu Nại Hà.

Ánh nến sáng trong tẩm cung lại chẳng ánh lên được sự ấm áp, trang trí diễm lệ phồn hoa suy cho cùng cũng chỉ là bỏ bọc bên ngoài.

Tỳ bà đàn gảy lên khúc nhạc hài hoà, nữ tử ngồi bên thảm nhung đỏ, ánh mắt nàng hơi rũ xuống, gương mặt xinh đẹp không được điểm son tô phấn lại càng thêm phần mềm dịu hơn thường ngày. Tròng mắt nàng đen nhánh sâu không thấy đáy, nhìn kỹ lại thấy vạn mảnh gương bạc đã vỡ vụn.

Nàng ngồi bên hiên cửa lớn, bàn tay thon dài chậm rãi gảy lên khúc tấu thâm trầm, từng nốt lại trong như nước, đượm buồn như đoạn nhân duyên đã sớm hoá tro bụi.

" Pháo hoa điêu tàn, chàng thắp đèn nhìn lại.

Hồng trần luân chuyển, ta đem tiêu điều thả vào tiếng thở than.

Rốt cuộc ai đã làm đứt dây đàn, khúc nhạc cuối cùng cứ thế mà dừng lại.

Duyên đã cạn, hà tất phải nhắc lại lời thề?

Trăng sáng, trăng tàn, ai còn tham luyến nỗi cô đơn?

Một mình độc sướиɠ khúc sênh ca, nhìn ngọn đèn dần cạn.

Năm tháng thấm thoát thoi đưa, cuối cùng gặp nhau trong mơ hồ.

Dung nhan này, một lần che chở là cả ngàn năm.

Nguyện theo gió trở về nơi trăm hoa, từng mảnh rơi đầy đất.

Cát chảy đã kiệt, ta vẫn đợi chàng.

Nguyện theo chàng đi khắp trời mây cuồn cuộn.

Con đường chàng đi từ đây không còn thấy ta cô tịch.

Nguyện theo gió trở về nơi tầng tầng tương tư rơi đầy đất.

Vén bức rèm châu chỉ còn lại tấm áo xanh.

Mơ một giấc mộng Giang Nam mây khói, không ưu sầu cũng không còn nhớ nhung.

Một đêm tĩnh lặng, ai cùng ai bạc đầu. "

( Trích lời Việt bài hát: Quy Khứ Lai Hề )

Nàng ngồi bên ngọn nến đỏ, ánh mắt mang theo sự dịu dàng rất rõ, sau đó, hắn thấy nàng nở một nụ cười thê lương, cuối cùng, nàng khóc.

Hoắc Cẩn Thừa từ lúc quen biết Xa Thi Mạn đến giờ chưa từng thấy nàng khóc, chưa từng thấy nàng cúi đầu trước bất kì ai.

Khi cha nàng mất, nàng không khóc. Khi hắn vì nữ nhân khác cáo buộc nàng, bắt nàng xám hối, nàng không khóc. Hiện tại, nàng khóc.

Chỉ là nàng đã không còn sự ồn ào, không còn sự quật cường, không còn sự bát náo. Chỉ là nàng ngồi bên ngọn nến tàn, nhìn đến ánh trăng sáng treo trên đỉnh đầu, vô tâm vô phế, nàng cứ như vậy nhìn vào khoảng không vô tận, ánh mắt không có một phần nhiệt huyết mà hắn vẫn luôn thấy, chỉ còn lại nét cười nhàn nhạt đọng lại nơi đáy mặt.

Hoắc Cẩn Thừa không động, hắn không rõ bản thân đang có loại cảm giác gì, có lẽ vì hắn đã nhìn quen một Xa Thi Mạn luôn bát náo, luôn nhiệt huyết tràn trề nên hiện tại nhìn thấy nàng vô tâm vô phế như vậy lại có chút không quen.

Nhưng không phải hắn vẫn luôn muốn nàng học cách im lặng như vậy sao? Còn không phải hắn luôn cho rằng nàng phiền phức như vậy, nếu hiểu chuyện một chút thì tốt bao nhiêu sao?

Nhìn một Xa Thi Mạn như vậy, Hoắc Cẩn Thừa lại có chút không cam lòng.

- " Một đêm tĩnh lặng, ai cùng ai bạc đầu. "

- " Một đêm tĩnh lặng, ai cùng ai... Bạc đầu... "

- " Dung nhan này, một lần che chở là cả ngàn năm. "

- " Vương thượng, thần không mong trái tim người chỉ chứa một mình thần, bởi thần biết trái tim người còn phải chứa cả Viêm triều, thần chỉ mong người có thể dành một phần nhỏ cho thần, có thể cùng người bạc đầu... "

Sau cùng, Hoắc Cẩn Thừa cũng không bước vào, hắn rời đi, khoé miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt: " Có thể cùng trẫm đến bạc đầu... "

____

Giải thích:

* "Hy Tần muội muội, muội không cảm thấy khó chịu với làn da của mình sao?"

- Làn da: Ý chỉ bộ mặt giả tạo ( Hoặc có thể hiểu là thú đội lốt người. )
« Chương TrướcChương Tiếp »