Chương 65: Sủng trong sủng là ngàn vạn đau thương (5)

" Á.... "

Tiếng la thất thanh vọng ra từ Diên Hy Cung, lập tức có nô tỳ chạy vào.

" Nương nương, nương nương, người sao vậy... "

Tố Tư Nạp lao nhanh xuống nền đất, nàng ta kiệt quệ trên nền lạnh, cả người run lên từng hồi, tròng mắt ướt lệ, trên y phục trắng vướng đầy máu tươi, bốc lên thứ mùi tanh tưởi.

Gương mặt thanh tú chỉ còn lại sợ hãi cũng thê lương, bàn tay run rẩy, giọng nói mang theo nghẹn ngào: " Có... có rắn... "

" Nương nương, người sao vậy, sao lại dính nhiều máu thế này? Người đâu, người đâu... " A Nhan nhìn chủ tử của mình đang run lẩy bẩy thì cúi người xem xét, sau mới gọi lớn.

Rất nhiều quân binh cùng nô tỳ chạy vào, chỉ thấy một Hy Tần đang run rẩy dưới đất.

" Ở... Ở đó... Trên giường có rất nhiều rắn... " Tố Tư Nạp run rẩy chỉ đến phía giường lớn.

Ánh mắt của Lăng Vân Triệt trầm xuống, khẽ cúi người: " Xin phép mạo phạm Hy Tần. "

Nói xong Lăng Vân Triệt lập tức đi đến bên, lật mền nhung ra, lập tức lạnh sống lưng. Trên giường có rất nhiều xác rắn, máu rắn thấm vào khắp nơi, thậm chí còn có thể thấy hai cái xác của rắn hổ mang.

" Các ngươi đưa Hy Tần đi thay y phục đi, bẩm báo cho hoàng thượng. "

" Vâng thưa tể tướng... " Nói rồi A Nhan đỡ Tố Tư Nạp lên, " Nương nương, không sao rồi... "

Tròng mắt Tố Tư Nạp ướt lệ, khoé miệng run rẩy, giọng nói yếu ớt liên tục lẩm bẩm, nàng ta được người đưa đi.

Lăng Vân Triệt hôm nay đặc cách đi qua Diên Hy Cung cũng vì có chuyện cần đến hướng đông của hoàng cung, ai ngờ lại được coi một màn này.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi rời đi, giọng nói trầm xuống: " Xử lí cho tốt vào, đợi hoàng thượng đến thì nói cho rõ ràng. "

Cuối cùng chỉ để lại một câu rồi rời đi.

Hoắc Cẩn Thừa nghe chuyện liền lập tức chạy tới, bắt điều tra cho rõ.

Mộc Trà nằm phơi nắng trong Tường Hy cung, lẳng lặng nằm ngủ, cô cũng thật muốn xem tiểu mỹ nhân rắn rết này có bao nhiêu hạnh phúc với món quà nhỏ lần này.

Chậc, nghĩ đến đã thấy hứng thú rồi!

" Nương nương, nương nương, người đã nghe tin gì chưa? " Khả Lạc từ sau viện chạy đến, tay còn cầm theo một cái thau gỗ.

Mộc Trà cũng không mở mắt, khoé miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt: " Cháy nhà hay có án mạng? "

Khả Lạc: Nương Nương, người không thể hoạt động bình thường được sao?

" Không phải a, nương nương, nô tỳ nghe đám cung nữ to nhỏ phía sau hậu viện nói là Hy Tần ngủ với rắn một đêm đấy ạ. " Khả Lạc không giấu được phấn khích mà kể, nàng vì Hy Tần này đã ăn không ít trái khổ rồi!

Mộc Trà chậm rì rì ngồi dậy, đem nan tre cuộn lại đặt bên bàn nhỏ, ánh mắt hơi nheo lại, cầm ly trà đỏ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, " Ừ, mỹ nhân rắn rết. "

Khả Lạc cuời hì hì rồi chạy đi phơi đồ, mặc dù không hiểu ý Mộc Trà nói là gì nhưng mà nghe chuyện Hy Tần kia bị hoạ nàng cũng rất vui vẻ, tâm tình đã khá hơn không ít.

....

Diên Hy cung.

" Hoàng thượng. " Lý Ngọc từ bên nhoài tiến vào, cúi đầu cung kính.

Hoắc Cẩn Thừa ngồi bên nệm nhìn Tố Tư Nạp đang không an giấc bên kia, ánh mắt hơi nheo lại, cuối cùng phất tay đứng dậy: " Gọi Bạch thái y vào trông coi Hy Tần cho cẩn thận. "

" Nô tỳ đã rõ. " A Nhan bên cạnh cúi người hành lễ.

Hoắc Cẩn Thừa cùng Lý Ngọc rời đi, cuối cùng trở về Dưỡng Tâm điện.

" Hoàng thượng, nô tài cho người điều tra, cũng hỏi hết các nô tài hầu hạ Hy Tần nhưng bọn họ nói là không thấy có bất cứ ai lẻn vào tẩm cung của Hy Tần... "

Hoắc Cẩn Thừa vẫn không đáp, hắn ngồi bên đài ghế lớn, ánh mắt hơi híp lại, giọng nói lạnh nhạt: " Sau đó? "

" Nô tài tra ra được hương trầm đốt trong tẩm cung của Hy Tần không giống thường ngày, bình thường là trầm hương anh đào có tác dụng an thần, nay lại bị thay thành trầm hương anh túc. "

" Anh túc có tác dụng khiến người dễ đi vào giấc ngủ... Chuyện này... "

Ánh mắt hắn lạnh lẽo quét ngang qua người Lý Ngọc: " Tra, tra cho rõ vào, anh túc chỉ được trồng phía sau hậu viện của Trường Lạc cung vì thái hậu vốn thích loài hoa này, trẫm không tin tra không ra. "

" Vâng, vâng, thần cáo lui. "

.....

" Khốn khϊếp, bọn cẩu nô tài các ngươi làm ăn thế nào vậy? Ngu ngốc! " Tố Tư Nạp cầm theo cây roi da, liên tục quật vào hạ nhân đang cúi người kia.

" Nương nương tha tội... Tường Hy cung canh phòng quá cẩn mật, thần không thể ở lại lâu được... Nương nương tha tội... " Một thái giám đứng đầu liên tục cúi người.

" Mẹ kiếp, ngươi có biết bên ngoài đồn bổn cung thế nào không? Một lũ ăn hại, cút, cút hết cho bổn cung! "

Đám nô tài nghe một câu này liền lập tức run rẩy bò ra ngoài, tròng mắt Tố Tư Nạp dày đặc tơ máu.

" Nương nương, người đừng tức giận, nương nương, tất cả là vì Xa Thi Mạn kia quá gian xảo, nương nương đừng tức giận... "

Tố Tư Nạp lạnh mặt, roi da đã dính máu tươi tùy ý ném xuống đất, nàng ta ngồi xuống ghế lớn, gằn từng chữ: " Xa Thi Mạn... "

....

Hai Ngày sau.

" Nương nương, người đi chậm thôi... " A Nhan chạy đến bên cạnh, đỡ lấy tay Tố Tư Nạp.

Nàng ta nheo mắt lại, kéo lên nụ cười nguy hiểm: " Bổn cung đi thăm hoàng quý phi tỷ tỷ, nào có thể chậm trễ. Mở cửa cho bổn cung. "

Hai hộ vệ đang canh ngoài cửa lập tức cúi người: " Thần, tham kiến Hy Tần nương nương. "

" Miễn lễ đi, mở cửa ra cho bổn cung. "

Hai hộ vệ kia lập tức cúi người thấp hơn: " Hy Tần nương nương thứ tội, Hoàng quý phi đang bị hoàng thượng phạt xám hối ở bên trong... "

" Nàng ta bị giam chứ nào phải bổn cung? Hoàng quý phi và bổn cung tình như tỷ muội, hoàng thượng còn sủng ái bổn cung, cho dù hoàng thượng có trách cũng sẽ không trách bổn cung. Mở cửa ra. "

Giọng nói của Tố Tư Nạp lạnh xuống mang theo uy áp, hai hộ vệ kia liền run rẩy mở cổng ra.

" Không có lệnh của bổn cung, không tùy tiện cho người vào. "

" Vâng thưa nương nương. "

Tố Tư Nạp tiến vào, tràng khí rất khoa trương, nàng ta mang theo rất nhiều nha hoàn, ánh mắt híp lại đánh giá Tường Hy cung một lượt.

Mộc Trà nằm phơi nắng trên ghế bập bênh, sách phủ trên mặt, khoé miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt.

Nữ chính đại nhân tới rồi, có trò vui!

Tố Tư Nạp nhìn nữ tử thong dong ngồi trên ghế bập bênh, cao giọng: " Hoàng quý phi, người cũng thật rảnh rỗi an nhàn. "

Mộc Trà chẳng buồn động tay, nhàn nhạt đáp: " Hy Tần cũng thật không hiểu phép tắc, thấy bổn cung mà không hành lễ sao? "

" Ngươi... " Tố Tư Nạp định buông lời thô tục, sau đó liền đổi một bộ dáng ngoan hiền, ánh mắt lại hiện lên tia độc ác: " Hoàng quý phi tỷ tỷ cũng thật biết lễ, nhưng mà muội thấy tỷ biết lễ như vậy, có hay không là không biết phải trái? Gây ra cái chết cho tam công chúa vừa trào đời, tâm của tỷ cũng thật thanh tịnh! "

Mộc Trà câu lên nụ cười nhàn nhạt, sách còn đang phủ trên mặt bị cô lấy xuống, nghiêng đầu, nheo mắt cười, giọng nói lạnh xuống mang theo ý chế giễu rất rõ: " Hy Tần cũng rất có lòng, đến tận Tường Hy cung của bổn cung để làm loạn, còn dẫn theo nhiều người như vậy là sợ đánh không lại bổn cung sao? "

Mày liễu hơi chau lại, Tố Tư Nạp trừng mắt nhìn nữ tử đang chậm rãi tiến đến trước mặt, chất giọng mang theo chế giễu: " Tần thϊếp đây là giữ thể diện cho hoàng thượng. "

* Chát * Một bạt tai giáng xuống gò má xinh đẹp của Tố Tư Nạp.

Mộc Trà cúi người, câu lên nụ cười nhẹ nhàng, trong mắt Tố Tư Nạp chỉ còn lại sợ hãi, nàng ta lạnh gáy trước nụ cười này, giống như bị rắn độc quấn quanh cổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể hại chết nàng ta.

" Giữ thể diện cho hoàng thượng còn chưa mượn đến một Hy Tần như muội muội đây đâu. " Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai, Tố Tư Nạp chỉ biết tròn mắt nhìn.

Gò má ánh lên sắc đỏ, nàng ta gằn giọng: " Hoàng quý phi, ngươi thật quá đáng, ta là sủng phi của hoàng thượng!"

" Bổn cung là Hoàng quý phi! Viêm triều chưa sắc lập hoàng hậu, bổn cung hiện là phó hoàng hậu do hoàng thượng thân phong! "

Tố Tư Nạp run rẩy, tròng mắt nàng ta đỏ hõm, gằn giọng xuống: " Nàng ta dám đánh bổn cung, bọn cẩu nô tài ngu ngốc các ngươi không biết lôi ả ta ra à? Một lũ ăn hại! "

" Nương nương thứ tội... " Một đám nô tài quỳ xụp dưới đất.

" Hy Tần muội muội, mồm miệng sạch sẽ một chút, gia giáo phi tần đã không học, bây giờ ngay cả chút lễ nghi nữ tử cũng không biết, đừng nói bổn cung đánh ngươi... " Mộc Trà hơi ngưng lại, sau đó ghé đến bên vành tai của Tố Tư Nạp, chất giọng lại không hề nhỏ đi:

" Đây là sự răn dạy của bổn cung dành cho ngươi. "

_____

Một chút giải thích:

Hoàng quý phi (chữ Hán: 皇貴妃; Bính âm: huángguìfēi) là một cấp bậc, danh phận của phi tần trong Hậu cung của Hoàng đế trong khối đồng văn Đông Á. ... Vì chỉ ngay sau Hoàng hậu, cộng thêm bề dày lịch sử nhạy cảm, tước vị Hoàng quý phi thường được coi như là Phó hậu.

Trong Hậu cung, Hoàng quý phi là phi tần địa vị tôn quý cao nhất, gần với Hoàng hậu nhất.

- Theo tác giả Tôn Thất Bình: Hoàng quý phi mỗi ngày sẽ được các phi tần, hoàng tử, công chúa và các cung nữ thái giám dưới quyền thỉnh an. ( Điều này đồng nghĩa với việc chức vị hoàng quý phi đứng trên quý phi và dưới hoàng hậu một chút, tất cả nhưng đồ dùng của hoàng quý phi đều phải là đồ quý giá nhất, nhưng hoàng quý phi lại không có nhiều quyền lợi như hoàng hậu. Tuy nhiên hoàng quý phi có thể phế truất hoặc giáng chức của các phi tần khác, nhưng việc này cần bẩm báo lại với hoàng hậu.)

- Thứ tự phân từ cao đến thấp: Hoàng hậu, hoàng quý phi, quý phi, phi, tần, quý nhân, thường tại, đáp ứng...vv.. ( và một số chức vị khác thấp hơn. )

![](https://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/765704/markdown/9584022/1594360217389.jpg-original600webp?sign=bdc711658ac604c53c207c036ac72118&t=5fff8980)