Chương 26: Nắng mai mang em đi (14)

" Đây là con dâu đúng không? "

Người phụ nữ xinh đẹp tiến lại, bà tươi tắn mỉm cười nắm lấy tay Mộc Trà, đẩy Đình Tiện sang một bên, " Con là Cửu Quân Dao à? Bác rất thích xem phim con đóng nha! "

Mộc Trà bị một màn này doạ đến khó xử, khẽ liếc mắt cầu cứu Đình Tiện bên kia, cười trừ: " Cháu... cháo bác? "

Nhìn cũng không giống người lớn tuổi lắm, cô có nên trực tiếp gọi bằng chị không nhỉ?

" Mẹ, mẹ không thấy cô ấy khó xử à? " Đình Tiện ở bên cạnh liếc xéo bà Đình.

" À đúng đúng, con dâu mau mau vào trong, ông nội còn đang chờ " Mẹ Đình đem Mộc Trà kéo một đường chạy thẳng vào trong như thể sợ cô chạy mất.

" Bác gái, cháu không phải... "

Mộc Trà vô cùng lúng túng, lườm đến Đình Tiện đanh nhàn nhã đi đằng sau.

Mẹ khϊếp, chui vào hang cọp rồi!

Mẹ Đình vô cùng vui vẻ kéo Mộc Trà đi, chào hỏi xong lão thái gia họ Đình, cô đã sớm bị mấy người này hành đến không thể tưởng tượng nổi.

Không biết Đình Tiện kia nghĩ cái gì mà để cho người lớn nhà họ Đình hiểu thành cô và hắn đang tìm hiểu nhau, Mộc Trà có mười cái miệng cũng không thanh minh nổi!

Áy náy nhìn Đình Tiện đang lái xe bên cạnh, cô khẽ mím môi.

Trời ạ, ai mà biết hôm nay sinh thần của Đình tổng cao cao tại thượng này? Đột nhiên bị lôi đi Mộc Trà còn chẳng biết là mình bị lôi đi đâu. Giờ thì hay rồi, có khi nào tên này tức giận sau đó ghét luôn lão nương hay không?

" Đình tổng... cái đó... Ừm, tôi dạo gần đâu mắc chứng anzemo*, chi bằng hôm khác tôi mời anh một bữa được không? " Mộc Trà chớp chớp mắt nhỏ, đem ánh mắt cún con nhìn đến chỗ Đình Tiện

[ *Anzemo: Tên khoa học của bệnh đãng trí tạm thời ]

" Ừm "

Đình Tiện lạnh nhạt đáp một chữ, đến tận một lúc sau mới nói: " Phải là em nấu "

Suy nghĩ một hồi, Mộc Trà quyết định đồng ý.

Để hoàn thành nhiệm vụ kia nói thì khó mà làm thì dễ.

Khi một người đã hạ xuống người ngươi một chấp niệm, ngươi chỉ cần lợi dụng chấp niệm đó, cho hắn ăn ngọt nuốt đắng, đặc biệt đắng phải nhiều hơn ngọt. Muốn yêu một người thì dễ nhưng muốn nhớ một người cả đời thì lại là một chuyện khó hơn nhiều.

Muốn hắn nhớ một đời không khó, cái khó chính là khiến hắn nguyện dùng đoạn thời gian còn lại một đời cô tịch vì ngươi mới thực sự khó.

Khiến cho hắn cảm thấy bản thân day dứt tận tâm can, giống như lướt qua một đoạn thanh xuân bỏng rát, đau thương nhiều tới độ đốt cháy tâm hồn.

_________

Bộ phim " Hoạ quốc " bắt đầu khai máy, hôm nay tổ chức một cái tiệc khai máy nhỏ, cũng chính trong ngày hôm nay Ngu Diêu Diêu sẽ lăn giường cùng Diệc Minh.

Mộc Trà vẫn không hiểu, lần trước rõ ràng Ngu Diêu Diêu cũng Diệc Minh đã gặp nhau rồi nhưng đến mộy tẹo hào quang thu hút của nữ chính Mộc Trà cũng không nhìn thấy. Không lẽ lại giống như vi diện trước, bởi vì cô xuyên đến nên mất đi hào quang nữ chính đấy chứ?

Hào quang nữ chính yếu kém đến thế cơ à?

Chậc chậc, như vậy là không vui rồi!

Cắt xong băng đô khai máy, Mộc Trà trực tiếp trở về nhà, buổi tối còn có một tiệc rượu nho nhỏ của tổ quay, vì một tương lai tươi sáng, cô không thể không đi!

* Reng reng *

Điện thoại kêu lên một tiếng, Mộc Trà nhìn đến, là số của Thuần Liêu Ninh, người này từ hôm nọ tới bây giờ vẫn thường xuyên gọi điện khuyên Mộc Trà sớm làm hoá trị.

" Chào buổi chiều bác sĩ Thuần "

{ Quân Dao, phía bên bệnh viện tôi đã giúp em sắp xếp, cũng nên sớm làm hoá trị đi, tôi gọi đến để nhắc ngày mai tái khám lại, hơn nữa phải thay đổi thuốc định kì }

" Được, ngày mai tôi sẽ sắp xếp, cảm ơn bác sĩ Thuần đã nhắc nhở, không làm phiền anh nữa, tạm biệt bác sĩ Thuần "

Mộc Trà nhanh gọn nói một câu rồi trực tiếp cup máy.

Đầu có chút choáng, tứ chi tê liệt.

" Khụ ... khụ... "

Nhìn đến bàn tay đầy máu tươi, khoang miệng cũng tanh nồng vị máu, Mộc Trà nhanh chóng chạy vào toilet rửa sạch sau đó đến thư phòng, đổ ra một đống thuốc tím tím đen đen, uống xong thuốc liền trực tiếp lên giường nằm nghỉ.

Cô còn chưa biết nói thế nào với bên quản lí, muốn làm hoá trị thì ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba đến bốn ngày, người bình thường thì không sao nhưng thân lại là một ảnh hậu, có thể nghỉ dài như vậy sao?

><

Buổi tối

Mộc Trà chọn một bộ đồ màu trắng, thiết kế kín cổ, kín tay, quân lụa cứng rộng xải đến mắt cá chân, giày cao gót đen khẽ đinh đang kêu nhẹ trong hành lang lớn, bên ngoài là tiếng nhạc inh ỏi.

Đoàn làm phim này sau khi ăn xong lại chạy đến quán bar à?

Tìm một chỗ khuất ánh sáng ngồi xuống, Mộc Trà nhàn nhạt nhìn mọi người ở bên kia uống rượu, là một bữa tiệc thoải mái nhưng ít nhiều cũng có nhà đầu tư.

Ngu Diêu Diêu ngồi gọn vào một góc, lẳng lặng đem rượu uống, sau đó đột nhiên đem một thứ gì đó giống như viên thuốc bỏ vào rượu của mình rồi tráo đổi với Diệc Minh.

Khoan đã! Tráo đổi?

Mộc Trà híp mắt nhìn Ngu Diêu Diêu tráo đổi ly rượu.

[ Xác nhận độ nguy hiểm ]

[ Độ nguy hiểm hiện tại là 80%. Ký chủ xin cẩn thận ]

[ Báo động, độ nguy hiểm hiện tại là 95%. Báo động... ]

Hệ thống đột nhiên oanh oanh trong đầu, Mộc Trà khó hiểu nhìn, ly thủy tinh từ trong tay bị cô thả một cái liền rời xuống đất.

* Choang *

Không gian tĩnh lặng, cuộc vui bên kia bị tiếng động lớn này cắt ngang, ly rượu vang đỏ bị rơi xuống đất đã vỡ thành từng mảnh, rượu đỏ bắn vào bộ đồ trắng tạo thành những vết đỏ loang lổ như máu tươi.

" Lỡ tay mất rồi " Mộc Trà chậm rãi đứng lên, giày cao gót mạnh mẽ giẵm vào thủy tịnh dưới đất tạo thành thanh âm gãy giòn ghê rợn.

Mọi người thầm nuốt một ngụm nước bọt, trố mắt nhìn thiếu nữ đang lạnh nhạt bước ra ngoài.

Bọn họ vẫn là chưa bao giờ thấy Cửu ảnh hậu nguy hiểm như vậy!

Tiến đến một góc tối, Mộc Trà quan sát xung quanh một lượt sau đó mới mở giao diện máy tính của bản thân.

Trước mắt hiển thị mấy màn hình vô định vô hình trước mặt, Mộc Trà thuần thục đeo gang tay da vào, một loạt thao tác gõ trên màn hình trong suốt ở giữa.

[ Xác định lỗ hổng thời không, cảnh báo nguy hiểm, cảnh báo nguy hiểm ]

Màn hình hiển thị dòng chữ lớn đang nhấp nháy màu đỏ.

Thu màn hình lại, Mộc Trà khẽ dựa người vào tường, đem một ly trà đào ra uống.

Mém nữa là hạ đường huyết rồi!

[ Ký chủ định thế nào? Đây không phải lỗi của hệ thống đâu a a ]

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!

Nữ chính bây giờ mới lên sàn!

Ngồi trong hành lang tối, Mộc Trà khẽ nhếch miệng cười nhạt, nói gì thì nói, tác giả lại không chịu chạy theo nguyên tác rồi?

Phía hàng lang lớn vang lên tiếng bước chân loạn xạ, tiếng hô hấp khô khan ngày một gần lại, người nam nhanh chóng chạy qua.

Mộc Trà không vội, ngồi bên trong thêm một lúc nữa thì thấy Ngu Diêu Diêu chạy ra, sắc mặt phiếm hồng, hô hấp khó khăn lại có chút khô khan, Ngu Diêu Diêu vừa bước qua khỏi hành lang tối, Mộc Trà liền nhìn thấy một người chạy theo sau, đây là một gã đầu tư cho phim.

" Mỹ nhân chạy đi đâu? " Gã đầu tư đưa bàn tay múp míp nắm lấy cổ tay Ngu Diêu Diêu.

" Ngài Hoàng, ông mau bỏ tôi ra " Ngu Diêu Diêu chống cự, cố gắng giằng tay ra khỏi người Hoàng Lịch.

" Càng vùng vẫy anh lại càng thích, tới đây, ngủ với tôi một đêm tôi có thể nâng em thành ảnh hậu! " Hoàng Lịch cười dung tục, ánh mắt chăm chăm nhìn đến vòng một của Ngu Diêu Diêu

Cố gắng vùng vẫy, Ngu Diêu Diêu giằng tay được ra khỏi người Hoàng Lịch, đáp một cái vào " em trai " của hắn sau đó mới một đường chạy thẳng đi.

Hoàng Lịch ôm " Em trai " của mình lăn mấy vòng trên mặt đất, căm phẫn nhìn Ngu Diêu Diêu đang yếu ớt chạy đi.

Mồi ngon đã tới tay làm sao có thể buông tha, Hoàng Lịch nén lại đau thương cho " em trai " mình, đem điện thoại ra chuẩn bị gọi người.

Mộc Trà lúc này mới thu điện thoại về, đoạn hồi nãy đã bị cô quay lại, đối với loại người này ấy à, chính là phải chém tận gốc.

Thong dong cất điện thoại vào túi nhỏ, Mộc Trà nâng giày cao gót chậm rãi rời khỏi hành lang.

Hoàng Lịch một bên thương tiếc " em trai ", một tay kia thuần thục bấm một dãy số.

Người đầu dây bên kia vừa bắt máy, hắn đã nói: " Như những lẫn trước, bắt... "

Câu nói còn chưa dứt, điện thoại trong tay đã bị đá bay về phía trước, Hoàng Lịch trơ mắt nhìn điện thoại cách mình một xải tay, hắn hơi ngước đầu lên, thô lỗ chửi một tiếng: " CMN, ai dám đá điện thoại của ông? "

Giẫm giày cao gót lên điện thoại đang nằm bên kia, điện thoại lập tức bén lên tia lửa điện, trực tiếp nát bét. Mộc Trà hơi quay đầu, đem điện thoại khẽ giơ ra lắc lắc nhẹ trong tay, nhàn nhạt liếc Hoàng Lịch một cái: " Ông chọc không nổi đâu "

Để lại một câu rồi chậm rãi rời đi, Mộc Trà thong thả đi tìm nam nữ chính.

Hoàng Lịch sau lưng kạnh toát mồ hôi, hắn quên đi cả đau đớn của " Em trai ", kinh hãi lùi về sau, đồng tử mở lớn một vòng, miệng lắp bắp không nói thành tiếng.

Lần trước hắn cũng tham gia tiệc sinh nhật của Đình Tiện, lần đầu tiên Đình Tiện dẫn theo một người bạn, hơn nữa còn là người khác giới, lần đó đứng gần Hoàng Lịch tận tai nghe bà Đình gọi một tiếng " Con dâu " với Cửu Quân Dao, hơn nữa Đình Tiện cũng không phản đối, mà nhất là lão thái gia nhà họ Đình lại càng không. Loại suy nghĩ không chính đáng với vị ảnh hậu này từ hôm đó đã bị Hoàng Lịch một cước đá bay ra khỏi đầu óc.

Thái tử gia của thành phố Z dễ chọc sao? Đυ.ng đến người trong lòng của hắn thì hắn sẽ nương tay sao? Hoàng Lịch nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến, kết quả của bản thân khi chọc vào vị thái tử gia này không phải cái chết, mà hắn sẽ hành hạ ngươi đến sống không được, chết không xong!

__________

Ôi cha, chap này siêu siêu dài nè, các nàng có thấy ta siêng hôm?

Chắc tuần này tạm thời ra ít chap để tập chung học hành, tuần sau chắc cũng vậy quá.

Chúc các nàng học hành thật tốt, đạt kết quả cao nha, yêu yêu!