Chương 52

"XIn phép mọi người đổi lại cách xưng hô của Minh Hân và An Linh là chị-em nha,tại chương trước viết hừng quá nên tui quên.Tha lỗi nha:)"Không gian yên tĩnh đến lạ thường.An Linh dường như không thể nói được gì cả.Nàng chỉ biết trơ mắt ra nhìn Minh Hân.Về phần cô,mỗi khi nhớ lại ký ức cũ,cô chỉ biết trách bản thân quá ngây thơ,dễ dàng trao đi niềm tin cho người khác."Sau khi tôi bị em hạ sát,tổ chức có vẻ vẫn không buông tha cho tôi.Họ đã lục lọi dưới đáy biển hơn 5 ngày chỉ để vớt cái xác không hồn của tôi.Họ đã lập tức mang thi thể của tôi đi làm vật nghiên cứu.Ha,buồn cười thật đấy!Họ còn điên đến mất trích dẫn các DNA từ mẫu máu của tôi để cấy vào thân thể những đứa trẻ khác nhằm tạo ra các bản thể hoàn hảo.May thay,một tế bào nhỏ của tôi thông qua sự đột biến tế bào của quá trình cấy DNA đã có thể mơ hồ điều khiển được một vật thí nghiệm.Tôi đã điều khiển vật thí nghiệm ấy đến để phục hồi cơ thể và giải thoát tôi khỏi cái địa ngục ấy.Nhưng khi chỉ mới phục hồi được thân thể,bọn chúng đã phát hiện.Tôi chỉ kịp tách một phần nhỏ của linh hồn để đưa vào cơ thể và giải thoát nó trước khi bọn nhà khoa học điên kia tiến đến."Minh Hân cười khổ kể quá trình giải thoát bản thân.Đúng vậy,người đang đứng đối thoại với An Linh hiện tại là linh hồn hoàn chỉnh của Minh Hân.Về phần cơ thể của cô,sau khi được giải thoát,cô được tìm thấy trong khi đội tuần tra biển thi hành nhiệm vụ và phải mất tận 4 năm để cơ thể xây dựng dần lại linh hồn.Vì vậy,cơ thể cô không có chút ký ức nào về làm sao bản thân thoát khỏi tổ chức.

Mắt Minh Hân bỗng đỏ lên vì tức giận,cô lao đến nắm cổ áo của nàng,tức giận gào thét:"Vậy mà,em vẫn không tha cho tôi.Sau khi bị tai nạn,em đã đưa tôi về tổ chức và lấy linh hồn của tôi đưa vào các tiểu thế giới một lần nữa.Em cho tôi cẩm giác được yêu ở các thế giới khác với chính bản thân chị.Tưởng tôi không biết sao?EM LÀM VẬY LÀ CÓ Ý GÌ?"

Thấy nàng yên lành,Minh Hân càng hóa cuồng.Cô đưa thanh kiếm lên,một phát xuyên qua tim của nàng,đồng thời lẻn vào ký ức của nàng.

Bỗng cô khựng lại,khuôn mặt dần bình tĩnh,rồi hóa bi thương.Thanh kiếm rơi xuống,cô cũng ngồi gục xuống.Lấy tay ôm đầu,miệng không ngừng lẩm bẩm:"Tại sao?Tại sao?"

An Linh khụy xuống bên cạnh cô,lấy tay ôm cô vào lòng,giải thích:"Tôi là một cô nhi,cha mẹ chết vì bảo vệ tôi khỏi sự truy đuổi của tổ chức.Tôi vì vậy đem lòng thù hận với cái tổ chức chết tiệt này.Lớn lên,tôi gia nhập vào lực lượng chống phản động,sau đó trà trộn vào tổ chức và gặp được chị.Ban đầu,tất cả mục tiêu của tôi chỉ có trả thù và trả thù.Nhưng tôi lại không ngăn được bản thân thích chị,yêu chị.Lúc đó,tôi chỉ đánh ngất Tuyết Nhi và An.Tôi nói tôi gϊếŧ họ để mong chị và tôi có thể cắt đứt sợi tơ duyên này.Nhưng lúc ra tay,tôi do dự.Và rồi..hối hận.Tất cả những gì tổ chức làm đều đã trải giá.Khi kế hoạch của chị thành công,tôi đã bí mật đưa cơ thể chị thuận lợi thoát ra vì lúc ấy quá nguy hiểm.Sau tất cả,khi tôi tìm được chị,chị lại qua đời.Tôi muốn níu kéo chị,vì vậy đưa chị vào các thế giới để bản thân có thể tận hưởng cảm giác yêu đương."

Thấy cô im lặng,nàng tiếp lời:"An và Tuyết Nhi đã hỗ trợ em để có thể tiến đến đây,nói chuyện với chị,chỉ để làm rỗ một lần duy nhất.EM YÊU CHỊ!

MInh Hân rung động thật rồi.Cảm giác thù hận dường như đã bị xóa bỏ.Cô không ức chế bản thân chịu đựng,liền òa khóc như đứa trẻ trong lòng người kia:"Em là đồ ngốc,đại ngốc,ngốc không thuốc chữa,ngốc hết chỗ cứu.Sao em không nói ra sớm hơn,để tôi bơ vơ nhiều năm như vậy,đồ tồi."An Linh hứng chịu cơn giận từ nàng,cười cười hôn lên đôi mắt nàng:"Vậy để em dùng phần đời còn lại,bù đắp cho chị,được chứ.CHúng ta sẽ mua nhà,sống như cặp vợ chồng thường,sinh con,tận hưởng tuổi già.Minh Hân,chị nguyện ý chứ!Cùng em đi hết phần đời còn lại."

Minh Hân cố lau nước mắt,càng lau khuôn mặt càng xấu đi.Chỉ có An Linh là cảm thấy cô đáng yêu chết đi được thôi.

"Chị đồng ý"THiếu nữ trả lời với khuôn mặt rạng rỡ.

....

2 năm sau

Thành phố hiếm khi yên bình như vậy.Có lẽ đó là dấu hiệu của sự chuyển giao mùa.Trong căn phòng,2 thiếu nữ ôm lấy cơ thể nhau,lặng lẽ nghỉ ngơi sau một đêm vận động mệt mỏi.Hạ An Linh là người tỉnh lại trước,nàng ngắm nhìn dung nhan vợ mình mà lòng nở hoa.Minh Hân cũng rất nhanh tỉnh dậy.Cô năm nay tuy đã tứ tuần,nhưng do quá trình nghiên cứu của tổ chức mà trông không khác gì gái đôi mươi.Cô quay sang nhìn nàng,ôn nhu cười hỏi:"CHồng tỉnh rồi à?Có đói không?Để chị đi chuẩn bị bữa sáng."Nàng làm nũng ôm lấy cô từ sau lưng,miệng không ngừng mè nheo:"Không.Không chịu.Vợ bỏ đói em 2 tuần.GIờ phải bù."Cô cũng hết cách với tính trẻ con của nàng rồi.Nàng cũng ba mươi rồi chứ ít gì,mà cứ như hài tử 4 tuổi không bằng.

Hai người lặng lẽ ngắm bình minh,cuối cùng vẫn là cô lên tiếng:Tuyết Nhi và An sắp có đứa thứ hai rồi đấy.Em xem.."

Nàng đương nhiên là vui rồi:"Vậy chúng mình cũng thêm đứa nữa nha."

"Đừng tham như thế,mình 3 đứa rồi còn gì.CHị chỉ bảo là em xem xét thu xếp công việc để đi thăm thôi."

Nàng bày ra bộ dạng ủy khuất,sau đó đè cô xuống:"Không sao.Em thích trẻ con.Mình thêm đứa nữa."

....

-Hết-

Vậy là kết thật rồi.Hơn 1 năm kể từ khi bắt đầu.Mình lúc đó viết vì đam mê,không ngờ có nhiều người thích nên mình cũng kéo tới tận bây giờ.Nhiều lúc bí ý tưởng lại muốn dừng mà không được:)Bây giờ thì dừng được rồi.Sắp tới mình phải tập trung cho con đường học tập nên không còn thời gian viết lách nữa.Tuy buồn nhưng mà cũng đến lúc tạm biệt Minh Hân và Hạ An Linh rồi.Cảm ơn các đọc giả vì đã yêu thích,ủng hộ và tương tác với mình qua truyện.Hi vọng mọi người sẽ luôn vui và thành công trong cuộc sống.Tạm biệt😘

Đoạn kết:8h36 30/6/2023.