"Hiện tại, Thanh Thanh đang chinh chiến ở biên quan. Chờ nàng trở lại, nhi tử sẽ mang nàng đến kính trà! Nàng là một cô nương đặc biệt tốt, đến lúc đó mọi người thấy sẽ biết!" Cảnh Tư thấy cha nương cảm thấy hứng thú với Úc Thanh, mỉm cười hứa hẹn.
"Trước kia nương cũng đã nghe về con bé, cũng là một hài tử số khổ! Hiện tại còn ở nơi khổ hàn như biên quan, chinh chiến vì đất nước, thật là không dễ dàng! Chờ con bé trở lại, nương sẽ tự xuống bếp để nấu cho con bé ăn mỗi ngày, chúng ta sẽ bù đắp lại cho con bé." Nhàn vương phi vừa nghe về chuyện Úc Thanh trải qua, đối với đứa nhỏ này, bà vừa đau lòng vừa bội phục. Đồng dạng đều là nữ nhân, bà tự hỏi chính mình, nếu như bản thân gặp chuyện giống như vậy, bà tuyệt đối sẽ không dũng cảm được như đứa bé kia.
"Con liền thay Thanh Thanh cảm ơn nương trước!" Cảnh Thần biết mẫu thân vẫn luôn am hiểu trù nghệ, nhưng rất ít khi xuống bếp. Mẫu thân đã nói như vậy, nhất định đã xem Thanh Thanh là người một nhà.
"Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, cả ngày ăn không ngồi rồi! Tức phụ của ngươi chinh chiến nơi sa trường cửu tử nhất sinh. Còn ngươi, mỗi ngày đều làm cái gì, chỉ biết khua môi múa mép thôi!" Nhàn vương ghét bỏ mà liếc Cảnh Tư một cái.
Ánh mắt Cảnh Tư sáng lên, nảy ra ý hay, cười nói: "Phụ vương anh minh! Nhi tử cảm thấy phụ vương nói rất có đạo lý! Ngài cũng cảm thấy con nên đi giúp tức phụ đúng không? Nhi tử cũng có cái ý tưởng này! Trước đó nhi tử còn có băn khoăn, dù sao Cảnh Thần chỉ vừa mới lên ngôi, còn chưa quá hiểu biết với chuyện trong triều. Nếu như con bỏ đi, để lại một mình đệ ấy thì lại không quá phúc hậu. Bất quá, hiện tại nhi tử đã không còn băn khoăn nữa. Nếu phụ vương đã trở lại, phụ vương tự mình dạy dỗ Cảnh Thần là tốt nhất. Cho nên nhi tử cũng có thể yên tâm đi tìm tức phụ! Nhi tử đa tạ phụ vương!" Nói xong, Cảnh Tư còn nhân mô cẩu dạng, đứng dậy cúi đầu đa tạ Nhàn vương.
"Này.." Nhàn vương bị xoay vòng vòng.
"Nhi tử liền trở về thu thập hành lý, lập tức xuất phát!"
"Ta.." Nhàn vương vừa định nói chuyện lại bị đánh gãy.
"Đại ca! Có thể mang tiểu muội đi được không?" Cảnh Dục đột nhiên lên tiếng, lời nói khẩn thiết, mặt mày vô cùng kiên định, "Tiểu muội nghe về chuyện ở biên quan, cảm thấy có chút quen thuộc, có khả năng đã từng sống ở nơi đó. Nói không chừng có thể tìm được ký ức đã mất! Cha, nương, đại ca, có thể chứ?"
Vợ chồng Nhàn vương tựa hồ có chút do dự. Cảnh Tư trầm tư vài giây, "Có thể! Muội cũng trở về thu thập đồ đạc đi! Chúng ta lập tức xuất phát! Cha nương yên tâm! Con sẽ bảo vệ tốt tiểu muội!"
Nghe thấy nhi tử bảo đảm cùng với sự khẩn cầu của nữ nhi, vợ chồng Nhàn vương cũng chỉ phải đồng ý.
Cảnh Tư nghĩ rằng, nếu không biết nữ nhân này có mục đích gì, thì vẫn nên đặt ở dưới mí mắt của mình mới tốt. Để nàng ở lại kinh thành, bản thân hắn cũng không yên tâm. Dù sao cha mẹ và Cảnh Thần đều không có phòng bị với nàng.
Nhi tử đi rồi, Nhàn vương mới bất tri bất giác mà phản ứng lại, chính mình lại bị nhi tử gài bẫy, ôm vào người một đống công việc. Kế hoạch mang tức phụ đi Giang Nam du lịch lại ngâm nước nóng! Cái thằng nhãi ranh này!
Bên này, Cảnh Tư sắp sửa khởi hành đi biên quan. Bên kia, Mặc Yên hoàn toàn không biết gì cả, còn đang đi dạo trên phố.
Bởi vì Nhạn Nam quan là vùng biên giới của quốc gia, cho nên thương phẩm vô cùng đa dạng, phần lớn đều được vận chuyển từ các quốc gia khác tới. Bởi vì chưa bao giờ gặp qua, cho nên sẽ khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt mới mẻ và thú vị.
Nàng nhìn bên trái, vuốt bên phải, lâu lâu còn thảo luận với lông xù xù.
"Quả cầu này không tồi, ngươi có muốn mua một cái về chơi hay không?" Mặc Yên vừa hỏi lông xù xù, vừa đung đưa quả cầu trong tay, quả cầu đỏ rực còn mang theo vài sợi tơ màu.
Vẻ mặt Lông xù xù kiểu sống không còn gì luyến tiếc, "Không cần! Ta không thích chơi cầu! Hơn nữa, ngươi mở to hai mắt mà nhìn kỹ xem, đó là tú cầu mà các cô nương dùng để chọn chồng! Tú cầu, ngươi có hiểu hay không! Ta là một con đực đó!"
Mặc Yên tò mò mà nhìn kỹ lại, "À, thì ra đây là tú cầu! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy! Thì ra loại đồ vật này cũng có bán!"
Lông xù xù: Cái này là du͙© vọиɠ mua sắm đáng sợ của nữ nhân! Nhìn thấy cái gì hiếm lạ cổ quái đều muốn mua! Còn chồng chất tất cả vào trong không gian của nó, còn nói là tặng cho nó nữa chứ! Coi bổn Mao là tiệm tạp hóa sao?
Nhìn một đống đồ vật màu sắc rực rỡ trong không gian, lông xù xù gục xuống, thở dài.
Mặc Yên đi dạo vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên khóe mắt lóe qua một bóng đen. Nàng hơi kinh ngạc, từ khi nào mà Nhạn Nam có người có động tác nhanh như vậy? Hơn nữa, thân hình kia quá nhỏ, nhìn không giống người lớn, chẳng lẽ còn là một hài tử sao? Xuất phát từ tò mò, đương nhiên cũng mang theo một tia cảnh giác, Mặc Yên lặng lẽ đi theo.
Trong hẻm nhỏ hẻo lánh, Mặc Yên đuổi theo bóng đen, đó cũng là nơi bóng đen dừng lại!
Mặc Yên tập trung nhìn vào, thì ra là một con mèo toàn thân đen bóng! Mắt mèo sắc bén nhìn chằm chằm Mặc Yên, bộ dáng giống như tùy thời sẽ nhào lên cào người, thoạt nhìn không dễ chọc! Trên cổ mèo còn treo một cái túi to, điều buồn cười chính là cái túi kia còn to hơn cái đầu của con mèo đen!
Mặc Yên bất đắc dĩ mà cười cười, xoay người chuẩn bị rời đi. Một con mèo mà thôi, có phải gần đây bản thân nàng quá mẫn cảm hay không! Cũng không biết là mèo nhà ai, chủ nhân cũng rất có ý tứ, thế nhưng lại để cho một con mèo đi tặng đồ!
Mèo đen? Tặng đồ? Sao lại có cảm giác giống như đã gặp qua ở đâu..
Mặc Yên đột nhiên ngẩn ra, là Tả Phiên Phiên! Là mèo của Tả Phiên Phiên! Con mèo này đã từng xuất hiện ở sơn trang bên ngoài thành Kim An!
Nhận ra điều này, Mặc Yên lập tức xoay người, nhưng làm gì còn có bóng dáng của mèo đen!
"Lông xù xù! Mau định vị!"
"ĐI về phía đông!"
Mặc Yên lập tức tăng tốc, chạy như bay về phía đông, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh mèo đen. Vì thế, Mặc Yên bất động thanh sắc mà đi theo phía sau mèo đen, nghĩ rằng nó có thể dẫn nàng đi tìm Tả Phiên Phiên.
Chỉ là hiện thực cùng tưởng tượng luôn có chênh lệch. Mặc Yên đi theo mèo đen hết phố này đến phố kia, cho đến khi đi vòng quanh hết đường phố ở Nhạn Nam quan, cũng không có phát hiện tung tích của Tả Phiên Phiên.
"Con mèo này lạc đường sao? Sao vẫn luôn lang thang không có mục tiêu vậy?" Mặc Yên thở hổn hển, mùa đông mà nàng lại chạy ra một thân đầy mồ hôi!
"Chết tiệt!" Lông xù xù đột nhiên kinh hô một tiếng, dọa Mặc Yên nhảy dựng. Mặc Yên nhắm mắt lại, vừa định mở miệng nói cái gì đó, đã bị lông xù xù giành trước.
"Tiểu Yên Nhi! Ta vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa! Ác độc! Thật là quá ác độc!" Lông xù xù phóng to đồ vật ở trong túi của mèo đen cho Mặc Yên xem.
Thấy rõ nội dung hình ảnh, ánh mắt Mặc Yên lạnh băng, sắc mặt trầm xuống. Đáng chết! Nàng đã xem thường Tả Phiên Phiên kia! Mặc Yên tức giận đến phát run!
"Kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?" Lông trên mặt của Lông xù xù đều nhăn thành một nhúm.
"Lông xù xù!" Mặc Yên trịnh trọng nói: "Vất vả cho ngươi rồi! Chúng ta chỉ có thời gian ba ngày, thành bại đều phụ thuộc vào điều này! Ta thay mặt bá tánh ở biên quan cảm ơn ngươi!"
Lông xù xù có chút ngượng ngùng, xua xua tay, cười nói: "Ai da! Hai chúng ta là gì của nhau! Ngươi khách khí như vậy, ta không có quen! Có việc thì ngươi trực tiếp phân phó là được rồi!"
Mặc Yên khẽ meo meo nói chuyện với nó trong chốc lát. Ánh mắt lông xù xù sáng lên, vỗ bộ ngực, bảo đảm nói, "Chuyện này không thành vấn đề! Ngươi cứ yên tâm giao cho ta đi!"