"Hoàng Thượng! Có đại hỉ sự!" Lão công công vui vẻ chạy vào, "Ngài xem ai trở lại này!"
Cảnh Tư cùng Cảnh Thần nhìn về phía cửa, chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên đi vào, phía sau còn có một thiếu nữ đi theo.
"Phụ vương, mẫu phi!" Cảnh Tư nhìn thấy đôi vợ chồng trung niên kia, ngữ khí kinh ngạc hỏi, "Sao hai người trở lại rồi?"
Thì ra hai người này chính là vợ chồng Nhàn vương biến mất đã lâu. Quả nhiên, từ trên mặt nam nhân trung niên còn có thể mơ hồ nhìn thấy bộ dạng lúc còn trẻ của ông ấy, nhất định là phong thần tuấn lãng. Diện mạo của Cảnh Tư đa phần là thừa hưởng từ phụ thân.
Nhàn Vương phi cũng có dung mạo tốt, dung nhan kiều mị, thoạt nhìn còn rất trẻ, không giống một nữ nhân đã có một nhi tử lớn như vậy. Trên mặt bà mang theo một nụ cười dịu dàng, có thể thấy bà sống vô cùng hạnh phúc.
"Hoàng thúc, hoàng thẩm!" Cảnh Thần cũng đi ra từ sau án thư, đi đến trước mặt mọi người. Không ai phát hiện ra, từ lúc vừa tiến vào, ánh mắt của cô nương đi theo sau vợ chồng Nhàn vương đã không rời khỏi Cảnh Thần. Lúc nghe thấy hắn nói chuyện, thân hình cô nương kia run lên một chút, rất nhanh lại cúi đầu.
Vợ chồng Nhàn vương hành lễ với Cảnh Thần trước. Cảnh Thần vội vàng nâng bọn họ dậy. Sau đó sai người mở tiệc trong Ngự Hoa Viên, mọi người dời bước về phía Ngự Hoa Viên.
"Phụ vương! Vì sao hai người đột nhiên trở lại?" Cảnh Tư hỏi lại một lần.
Nhàn vương vuốt râu, cộc cằn nói, "Kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy, ta có thể không trở lại sao? Cái tiểu tử thúi nhà ngươi! Cũng không truyền tin cho lão tử!"
Nhàn Vương phi khẽ liếc Nhàn vương một cái. Nhàn vương đang táo bạo giống như sư tử, lập tức ủ rũ héo úa biến thành một con chim cút. Mấy tiểu bối đứng xem đều nhịn cười, một đám nghẹn đến mức mặt đều đỏ bừng.
Nhàn vương: Tức phụ, ta sai rồi! Ta bảo đảm, về sau sẽ không bao giờ nói lời thô tục nữa!
Nhàn Vương phi: Thái độ nhận sai còn có thể chấp nhận, lần này tạm tha cho chàng!
Cảnh Tư: Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Nếu Thanh Thanh cho ta một ánh mắt, ta cũng có thể an tĩnh như gà.
Cảnh Thần: Thì ra sợ tức phụ là bệnh di truyền của nhà hoàng thúc! Thôi xong, ở cùng tứ ca một thời gian dài, hắn sẽ không bị lây nhiễm chứ!
Cô nương xa lạ: . Không có ở trong nhóm chat.
"Đúng rồi, hoàng thúc, không biết vị cô nương này là ai?" Cảnh Thần tri kỷ mà giải vây cho Nhàn vương. Nhàn vương cho hắn một ánh mắt "trẻ nhỏ dễ dạy", quay đầu trừng Cảnh Tư một cái.
"Đây là đứa con gái mà ta cùng hoàng thẩm của con nhận nuôi. Ta lấy cho nó họ Cảnh, gọi là Cảnh Dục." Nhàn vương giới thiệu.
Vẻ mặt Nhàn vương phi từ ái, nắm lấy tay Cảnh Dục, nói tiếp, "Đứa nhỏ này mệnh khổ! Ký ức trước đó đều đã mất, không biết chính mình là ai. Lúc chúng ta tránh mưa ở một cái miếu đổ nát đã gặp được con bé. Lúc ấy, con bé xanh xao vàng vọt, vừa thấy liền biết đói bụng đã lâu, còn bởi vì một chút đồ ăn mà xém chút nữa bị người đánh chết. Nhưng con bé cũng rất thông minh, cầu cứu chúng ta. Ta cảm thấy đứa nhỏ này với ta rất có duyên phận, liền nhận con bé làm con gái nuôi! Tuy nói là con gái nuôi, nhưng cũng giống như con ruột!"
"Chúc mừng hoàng thúc, hoàng thẩm có được một nữ nhi tốt! Dục muội muội vừa nhìn liền biết là một cô nương xinh đẹp thiện lương!" Cảnh Thần khích lệ.
Ngược lại, Cảnh Tư không có nhiệt tình như vậy. Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn chằm chằm người muội muội vừa nhặt về một hồi lâu. Hắn không phải dạng không có đầu óc giống như Cảnh Thần. Một người xa lạ đột nhiên xuất hiện sẽ làm hắn vô cùng cảnh giác. Nữ nhi nhặt được từ một ngôi miếu đổ nát, còn mất trí nhớ, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy khả nghi!
Cảnh Dục nhạy bén, phát hiện Cảnh Tư vẫn luôn quan sát nàng. Dù sao võ công trước đây của nàng cũng rất cao. Đối với sự dò xét của Cảnh Tư, nàng cũng không có để ý. Dù sao, người nào nhìn thấy một người xa lạ cũng đều sẽ như vậy, đối với chính nàng cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, nàng vẫn luôn nhìn Cảnh Thần không chớp mắt, trong ánh mắt phảng phất như có ánh sáng.
"Cảnh Dục gặp qua Hoàng Thượng!"
"Dục muội muội không cần khách khí như vậy! Đều là người một nhà! Gọi ta là Thần ca ca là được!" Cảnh Thần thụ sủng nhược kinh mà nâng Cảnh Dục lên. Từ nhỏ, hắn đã ảo tưởng chính mình có thể có một muội muội mềm như bông lại đáng yêu. Cho nên, lúc trước thấy Tả Phiên Phiên giả mạo, hắn đều rất kiên nhẫn. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một muội muội lớn lên thập phần đáng yêu như vậy. Hắn bỗng nhiên có một cảm giác thỏa mãn khi mộng đẹp trở thành sự thật.
"Nghe khẩu âm của tiểu muội hình như là người kinh thành, không biết gặp được phụ vương cùng mẫu phi ở ngôi miếu nào?" Cảnh Tư không chút để ý hỏi.
Nhàn vương vừa nghe được lời này liền nổi giận, "Ngươi nói cái gì vậy? Thẩm vấn phạm nhân à? Hay là ngươi cảm thấy, ta cùng mẫu thân của ngươi già cả mắt mờ, dễ bị lừa?"
"Con không có ý này!"
"Vậy ngươi có ý gì?"
"Cha, đại ca! Đừng cãi nhau nữa!" Cảnh Dục thấy thế, vội vàng lên tiếng ngăn cản, "Đại ca! Muội cũng không biết có phải lúc trước bản thân sống ở kinh thành hay không, dù sao cũng không nhớ rõ chuyện trước kia! Muội gặp được cha nương ở thành Kim An. Hẳn là huynh đã nghe nói qua vụ án thiếu nữ mất tích xảy ra ở thành Kim An đoạn thời gian trước. Muội cũng là thiếu nữ được cứu ra! Không có người nhà tới nhận muội, muội đành phải rời đi một mình, trên người lại không có tiền, muội liền xin ăn mà sống. May mắn gặp được cha nương, bằng không muội đã sớm chết!"
Nàng nhớ rõ, đời trước người được Hoàng Thượng phái đi điều tra vụ án thiếu nữ mất tích là Cảnh Thần. Chỉ là, Cảnh Thần tới thành Kim An liền bị ám sát, cũng không biết rốt cuộc là ai cứu những thiếu nữ đó ra. Dù sao, tóm lại không phải là người của quan phủ, nói không chừng chính là một hiệp sĩ giang hồ nào đó thấy việc bất bình liền hăng hái làm chuyện tốt. Vì thế, Cảnh Dục liền thuận lý thành chương, lấy ra để bịa đặt thân thế.
Nhưng nàng không biết, Cảnh Tư chính là đương sự của vụ án kia, không ai hiểu rõ vụ án đó hơn hắn! Hơn nữa, hắn còn có một cái sở trường, đó chính là chỉ cần gặp qua liền sẽ không quên!
Cảnh Tư nghe được lời này, ánh mắt thâm thúy, "À, thì ra là thế! Đều do đại ca! Không ngờ lại nhắc tới chuyện thương tâm của tiểu muội!"
"Không sao!"
Vì thế, thời gian kế tiếp, Cảnh Thần cùng Cảnh Dục tán gẫu với nhau, mà Cảnh Tư chỉ cúi đầu uống trà, ánh mắt thay đổi thất thường.
"Nếu hoàng thúc đã trở lại, tứ ca cũng không cần lo lắng cho đệ nữa! Huynh đi tìm tứ tẩu đi!" Cảnh Thần đột nhiên chuyển dời đề tài lên trên người Cảnh Tư.
"Tứ tẩu gì? Nhi tử, con thành thân rồi sao!" Nhàn vương phi mẫn cảm, bắt được trọng tâm của chủ đề.
"Còn không phải sao! Tứ tẩu chính là nữ nhi Úc Thanh của Úc lão tướng quân, hiện tại chính là nhị phẩm hộ quốc đại tướng quân, trấn thủ Nhạn Nam quan đó!" Cảnh Thần cao hứng, giới thiệu cho vợ chồng Nhàn vương. Người mà hắn bội phục nhất chính là tứ tẩu, tứ ca của hắn cũng phải xếp sau.
Vì thế, Cảnh Thần bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể về chiến tích vĩ đại của tứ tẩu, vừa nói vừa quơ tay múa chân, hoàn toàn không có một chút ổn trọng mà hoàng đế nên có. Vợ chồng Nhàn vương cười ha ha, càng thêm tò mò đối với người con dâu này.
Cảnh Dục vốn đang tươi cười, chuẩn bị nghe chuyện xưa về tẩu tử chưa gặp mặt. Nhưng khi nàng nghe thấy "nữ nhi Úc Thanh của Úc lão tướng quân", trong lòng liền hoảng hốt, thần sắc khϊếp sợ hoàn toàn hiện lên trên mặt, giống như là thấy quỷ. Một màn này bị Cảnh Tư vẫn luôn phòng bị nhìn thấy rõ ràng.
Đáy mắt Cảnh Tư nổi lên gợn sóng. Nữ nhân này cùng Thanh Thanh có quan hệ không bình thường! Chẳng lẽ là hướng về phía Thanh Thanh mà tới?