Chương 92: Tướng Quân Biên Quan (47) - Người Nói Nhiều Sẽ Chết Sớm

"Phu nhân! Sao ngài lại biết đại quân hai mươi vạn binh lính của bọn chúng gần như tất cả đều xuất động?" Lâm Thành tò mò hỏi, "Không phải nên lưu lại một bộ phận sao?"

"Tháp La tướng quân này vô cùng tự phụ. Hơn nữa, ta còn là nữ nhi của kẻ thù, ông ta bị phẫn nộ đốt cháy cả đầu óc, muốn lập tức bắt lấy Nhạn Nam quan, cho nên nhất định sẽ phái rất nhiều binh mã tới công thành! Ông ta coi khinh nữ nhân, cảm thấy ta sẽ không mang binh đánh giặc, nhìn thấy ông ta dàn trận lớn như vậy, nhất định đã sớm sợ tới mức mềm chân, căn bản không có khả năng nghĩ ra bất luận mưu kế gì, càng không cần phải nói đến việc tiêu diệt hậu phương của ông ta! Cho nên, cho dù nơi dừng chân không lưu lại bao nhiêu người, ông ta cũng không hề lo lắng một chút nào! Nói đến cùng, vẫn là do ông ta xem thường ta!" Mặc Yên nhàn nhạt giải thích.

Kỳ thật, chuyện này không chỉ là phỏng đoán của nàng. Vì để phòng ngừa vạn nhất, nàng còn cố ý bảo lông xù xù phát sóng trực tiếp hiện trường doanh trướng tướng quân của Xiêm La quốc, nghe được toàn bộ quá trình bọn họ hội nghị, tất nhiên cũng thấy được Tháp La tướng quân giận dữ chém chết tướng lãnh trẻ tuổi. Nói thật, Mặc Yên còn rất thưởng thức vị tướng lãnh trẻ tuổi kia. Đối với chiến lược, hắn đã có những cái nhìn rất độc đáo, còn là một nhân tài bắt kịp thời đại, đáng tiếc lại bị gϊếŧ chết.

Lâm Thành cười hì hì, "Ông ta đúng là già cả mắt mờ! Lần đầu tiên thuộc hạ nhìn thấy phu nhân liền cảm thấy phu nhân tuyệt đối không phải là vật trong ao! Phu nhân tựa như một con hùng ưng bay lượn khắp cửu thiên, anh dũng tháo vát, đa mưu túc trí.." Lâm Thành thao thao bất tuyệt, không lặp lại một từ nào!

Mặc Yên: .

Không thể nhịn được nữa, Mặc Yên đánh gãy lời nói của Lâm Thành, "Chuyện lần này còn dạy cho ngươi một đạo lý, ngươi biết là cái gì không?"

"Đạo lý gì?" Lâm Thành ngốc hề hề hỏi.

Mặc Yên vỗ bờ vai của hắn, trong ánh mắt mang theo vẻ thương hại, "Người nói nhiều sẽ chết sớm!" Nói xong, Mặc Yên liền xoay người rời đi, lưu lại Lâm Thành giống như đang suy tư cái gì đó.

"Người nói nhiều.. sẽ chết sớm.. sẽ chết sớm!" Lâm Thành nói thầm, "Người nói nhiều.. là nói ta sao?" Ánh mắt Lâm Thành sáng lên, "Người nói nhiều chính là ta! Phu nhân! Ta hiểu rồi!" Lâm Thành vừa kêu, vừa chạy về phía Mặc Yên.

Bên ngoài Nhạn Nam quan, phó tướng cùng bọn lính cuống quít chạy trốn. Mắt thấy không có người đuổi theo, bọn chúng tức khắc thở dài nhẹ nhõm. Tưởng tượng đến cảnh tượng ánh lửa lóng lánh vừa rồi, máu chảy thành sông, tiếng kêu thảm thiết, bọn chúng nghĩ lại mà sợ. Có binh lính nhát gan đã nhịn không được mà khóc.

"Được rồi! Dừng lại ở chỗ này làm gì, lập tức trở về nơi dừng chân!" Phó tướng trầm giọng nói, trên người gã tràn đầy máu tươi cùng dấu vết bị lửa bén qua, đã nhìn không ra bộ dáng ban đầu.

Đoàn người lôi kéo nhau trở về doanh địa. Chỉ là, tình cảnh ở doạnh địa còn thảm thiết hơn!

Doanh trướng bị thiêu hủy, thi thể rải rác khắp nơi trên mặt đất, máu chảy thành sông, một mảnh hỗn độn.



"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Phó tướng hét lên trong sự đau đớn.

Thanh âm kinh động đám người đang trốn tránh ở nơi tối tăm. Bọn chúng run run rẩy rẩy thăm dò nhìn xung quanh, thấy người quen liền lập tức chạy như bay tới.

"Tướng quân! Sau khi các ngươi đi liền có một đám hắc y nhân cầm vũ khí sắc bén vọt vào doanh trướng, bắt đầu phóng hỏa! Chúng ta chạy ra đánh với bọn họ, nhưng vũ khí của bọn họ vô cùng cao cường, chúng ta không phải là đối thủ của họ! Cho nên doanh địa liền thành như bây giờ! Chỉ còn lại mấy người chúng ta!" Một tiểu binh nhào lên, khóc lóc kể lể.

Phó tướng nghe xong lời này, cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức ngã quỵ trên mặt đất.

"Tướng quân!"

"Xong rồi! Đều xong rồi!" Phó tướng nhìn hai ngàn tướng sĩ còn sót lại trước mắt, "Mau! Mau đưa cấp báo về vương đô! Mau đi!"

Đại điện của Xiêm La quốc, vương quân Ba Sát đang thương nghị kế hoạch tiếp theo với các đại thần.

"Đại vương! Lần này Tháp La tướng quân mang binh, nhất định sẽ lấy được Nhạn Nam quan! Rất nhanh, các biên quan của triều Đại Dận sẽ bị Xiêm La chúng ta khống chế! Đến lúc đó, Hoàng Đế Đại Dận sẽ phái sứ thần tới giảng hòa, Đại vương liền có thể nhân cơ hội này để đưa ra yêu cầu. Chỉ cần Hoàng Đế Đại Dận đủ thức thời, chúng ta liền có thể thuận lợi thêm biên quan cùng vài tòa thành trấn vào bản đồ Xiêm La của chúng ta!" Một vị đại thần vô cùng trông đợi.

Một vị đại thần khác nghe được lời này, bĩu môi, khinh thường nói, "Trương đại nhân, ánh mắt của ông quá mức thiển cận rồi! Chỉ có vài tòa thành trấn cằn cỗi mà cũng thỏa mãn sao? Bản quan nghe nói, triều Đại Dận có vô số thuế ruộng, còn Xiêm La quốc chúng ta hàng năm nóng bức khô hạn, đồ ăn nguồn nước đều thiếu thốn. Vì sao không nhân cơ hội này, yêu cầu triều Đại Dận cung cấp lương thực nguồn nước cho chúng ta chứ?"

Vương quân Ba Sát lẳng lặng nhìn các đại thần tranh luận ở dưới, đáy mắt sâu thẳm khó lường. Đúng là một đám ếch ngồi đáy giếng! Cũng chỉ có thể nghĩ ra cái lợi nhỏ như vậy! Cái bổn vương muốn chính là trở thành chủ của thiên hạ này! Đến lúc đó, muốn cái gì mà không có! Cũng không biết bên phía Ni Nhã có thành công hay không. Xem ra, vẫn nên tìm vài người đến xem thử!

"Báo!" Một binh lính truyền tin vội vã chạy vào Nghị Sự Điện, "Bẩm báo Đại vương! Biên quan truyền đến cấp báo! Nói.. Nói.." Binh lính ấp a ấp úng nửa ngày cũng chưa nói ra lời.

Một đại thần chờ không kịp, hỏi, "Nói cái gì thì ngươi mau nói ra! Có phải Tháp La tướng quân đã lấy được Nhạn Nam rồi hay không?"

Mọi người nghĩ đến chuyện này, trong lòng đều vui vẻ, kể cả vương quân Ba Sát cũng không ngoại lệ.



Binh lính run rẩy trước ánh mắt cực nóng của mọi người, cuối cùng gã nhắm hai mắt lại, hô to, "Hai mươi vạn đại quân ở biên quan đã bị diệt toàn bộ! Tháp La tướng quân chết trận sa trường!"

Nghe thấy tin dữ này, mộng đẹp của các đại thần đều bị đánh vỡ, hiện trường lập tức hỗn loạn.

"Sao có thể? Tháp La tướng quân đã chết?"

"Hai mươi vạn đại quân đó! Sao có thể toàn quân bị diệt được?"

"Dựa theo lẽ thường, Tháp La tướng quân chỉ mới vừa đến biên quan không lâu, sao lại đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy?"

"Đúng vậy! Chẳng lẽ là bị người ám sát? Bị phục kích?"

Sắc mặt Ba Sát trầm xuống, "Đều câm miệng! Ngươi tiếp tục nói!"

Các đại thần thấy vương quân đã phát hỏa, đều vội vàng ngậm chặt miệng, cúi đầu.

"Theo thông tin được đưa về, Tháp La tướng quân vừa đến biên quan liền hạ lệnh xuất binh. Các tướng thủ thành khác mở miệng ngăn cản đều bị răn dạy, thậm chí còn có một tướng quân trẻ tuổi bị Tháp La tướng quân chém chết. Tháp La tướng quân mang theo toàn bộ nhân mã tiến đến công thành, cuối cùng gần như toàn quân đều bị diệt, bản thân ông ấy cũng hy sinh trong trận chiến, chỉ còn lại một phó tướng mang theo khoảng hai ngàn binh mã cửu tử nhất sinh trốn trở về." Binh lính nói chuyện, thanh âm càng ngày càng nhỏ, nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

Ba Sát tức giận, quét toàn bộ đồ vật trên bàn xuống mặt đất, "binh bang" bể nát đầy đất. Tất cả đại thần đều nín thở, sợ bị lửa giận của Đại vương lan đến.

"Phế vật! Tất cả đều là phế vật! Thường Thắng tướng quân cái gì chứ! Cũng chỉ là một phế vật!"

"Đại vương, kế tiếp phải làm sao bây giờ? Còn phái người đến biên quan sao?" Dưới ánh mắt thúc giục của những người khác, một lão thần run rẩy hỏi.

"Đi! Sao lại không đi! Sỉ nhục này, bổn vương sẽ nhớ kỹ! Nhạn Nam quan! Nhất định phải lấy được! Phái một nửa binh mã ở địa phương khác qua đi, mau chóng lấy được Nhạn Nam quan cho bổn vương!" Ba Sát giận dữ hét.