Chương 72: Tướng Quân Biên Quan (27) - Lý Ngọc Thiền Nổi Điên

Đêm nay, có thể nói tâm tình của Lý Ngọc Thiền đúng là lên lên xuống xuống. Bất quá, cũng may, cuối cùng hôn sự của nàng ta cùng biểu ca Nhị hoàng tử Cảnh Hồng cũng đã được định ra. Chuyện nàng ta là Nhị hoàng tử phi tương lai cũng thành ván đã đóng thuyền. Hơn nữa, nhìn vị Đại hoàng tử gió thổi liền ngã kia, hiển nhiên không có cơ hội để tranh giành ngôi vị Thái Tử. Dù sao cũng không ai muốn giao quốc gia cho một quỷ bệnh tật, tùy thời đều có khả năng sẽ chết. Sau này, ngày lành của Lý Ngọc Thiền nàng ta liền đến. Trước tiên nàng ta sẽ trở thành thái tử phi, sau đó là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ. Sau đó nữa, con trai của nàng ta làm hoàng đế, nàng ta chính là Thái Hậu dưới một người, trên vạn người!

Nghe được tiếng nữ nhân thét chói tai, Lý Ngọc Thiền bị hoảng sợ, lòng hiếu kỳ quấy phá nên liền đi theo tiếng hét đến xem náo nhiệt. Không ngờ rằng, Tả Phiên Phiên đã xảy ra chuyện. Trên mặt đất, nhìn thấy Tả Phiên Phiên bị nam nhân đè ở phía dưới, Lý Ngọc Thiền thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười to. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta vẫn luôn bị so sánh với Tả Phiên Phiên. Hơn nữa, mỗi lần đều sẽ bại bởi tiện nhân này. Hôm nay, rốt cuộc Tả Phiên Phiên cũng đã xong đời rồi!

"Ai da! Đây là ai? Ban ngày ban mặt mà lại làm ra loại việc dơ bẩn này, thật là nên tròng l*иg heo! Ui! Là Tả đại tiểu thư! Sao Tả đại tiểu thư lại làm ra loại sự tình này! Ngươi chính là Đại hoàng tử phi vừa mới được Hoàng Thượng tứ hôn nha! Đại hoàng tử thật là đáng thương! Vốn dĩ thân thể đã không tốt, nếu như nhìn thấy bộ dáng này của Tả tiểu thư, chỉ sợ.. Ai! Người đâu, mau tới! Mau bắt tên gian phu này lại! Cứu Tả tiểu thư ra nha!" Ở đằng kia, Lý Ngọc Thiền đang tự mình diễn đến vui sướиɠ, thanh âm tinh tế, cao giọng gọi, đưa tới càng nhiều người vây xem.

Bởi vì Thừa tướng đại nhân còn đang hàn huyên vài câu cùng với đồng liêu, nên cũng không trực tiếp rời đi. Mã phu thấy tình thế không đúng nên liền chạy đi tìm thừa tướng. Lão thừa tướng đáng thương, vừa nghe nữ nhi xảy ra chuyện liền vừa chạy vừa thở hổn hển. Thời điểm đuổi tới lại nghe câu nói kia của Lý Ngọc Thiền, ông ta vội vàng đẩy đám người ra, vọt vào. Nhìn thấy một màn trước mắt, kém chút nữa ông ta liền ngất đi, nôn nóng hô lớn: "Đều thất thần làm gì! Còn không mau bắt tên da^ʍ tặc này lại! Cứu tiểu thư ra! Mau!"

Người hầu, tỳ nữ phủ Thừa tướng vội vội vàng vàng đi bắt nam nhân trên mặt đất. Nhưng sức lực của nam nhân kia cực lớn, vài người đều không phải là đối thủ của hắn ta, xông tới đều bị hắn ta ném ra. Hắn ta giống như một con mãnh thú tới kỳ động dục, bắt lấy thân dưới của Tả Phiên Phiên không bỏ.

"Thủ vệ ở cửa cung đâu? Đều đi đâu hết rồi? Sao lúc này lại không ở đây?" Thừa tướng đại nhân thấy người hầu trong nhà đều không phải đối thủ của người nọ, mà nữ nhi còn đang ở trước mặt mọi người bị một nam nhân đè ở phía dưới làm việc không thể miêu tả. Trước mắt ông ta muốn biến thành màu đen.

"Phía trước có hai chiếc xe ngựa bị hỏng, tất cả thủ vệ ở cửa cung đều qua bên đó!" Bên cạnh có người nhỏ giọng nói.

Lúc này, Mặc Yên cùng Cảnh Tư đi tới. Cảnh Tư chỉ đánh vài cái liền khống chế được nam nhân, kéo hắn ta khỏi người của Tả Phiên Phiên. Nam nhân vừa rời khỏi, Tả Phiên Phiên liền cảm giác trọng lượng trên người liền nhẹ xuống, cả người đều lạnh. Nàng ta cố gắng nhìn kỹ, liền thấy làn da trắng bóng của mình lộ ở bên ngoài, xung quanh là một đám người đang vây xem, đều đang dùng ánh mắt khác thường đánh giá nàng ta, "..."

Tả Phiên Phiên phát ra một tiếng thét thảm thiết chói tai, luống cuống tay chân ôm lấy quần áo rách nát của mình, đáng tiếc cũng không cứu vớt được điều gì. Thừa tướng vội vàng cởϊ áσ ngoài, khoác lên trên người nữ nhi.

Cảnh Tư ném nam nhân xuống đất, Mặc Yên thuận thế đánh nam nhân tơi bời một trận, vừa đánh người vừa nói, "Cái tên da^ʍ tặc này cũng thật to gan, dám gian da^ʍ quý nữ ở trước cửa cung! Còn không mau nói ra nguyên nhân của ngươi!"

Dưới một trận hành hung, nam nhân tỉnh táo lại. Mặc Yên tránh ra để mọi người thấy rõ ràng.



"A! Là Nhị hoàng tử!"

"Sao lại là Nhị hoàng tử!"

"Ngươi nhỏ giọng một chút! Lý tiểu thư còn ở đây!"

Vốn dĩ trong lòng Lý Ngọc Thiền đang vô cùng vui sướиɠ bởi vì kẻ địch Tả Phiên Phiên đang bị bêu xấu khó có thể xoay người. Lúc nhìn thấy mặt của tên gian phu, cả người nàng ta đều cứng lại, hồi lâu mới bắt đầu phát run, nhẹ nhàng hô một tiếng, "Biểu ca!"

Nhị hoàng tử vừa mới trải qua vận động kịch liệt, cả người vô lực. Hơn nữa, hắn ta còn phải ăn một trận đòn, trên người vô cùng đau đớn. Hắn ta còn chưa nhìn rõ trước mặt là ai, liền tức giận mà ra lệnh: "Ngươi là người chết sao? Còn không mau đỡ bổn cung lên!"

Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, đột nhiên đánh tỉnh Lý Ngọc Thiền. Lý Ngọc Thiền thét chói tai, nhào về phía Tả Phiên Phiên vừa mới được tỳ nữ nâng dậy!

"A! Tả Phiên Phiên! Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân! Ta muốn gϊếŧ ngươi! Gϊếŧ ngươi! Ngươi dám câu dẫn biểu ca của ta! Ngươi đáng chết!" Lý Ngọc Thiền giống như nổi điên, đẩy ngã Tả Phiên Phiên, cưỡi ở trên người nàng ta, bàn tay kéo lấy mái tóc của Tả Phiên Phiên, móng tay sắc nhọn cào ra từng vết máu trên mặt Tả Phiên Phiên. Tiếng "chát chát chát" thanh thúy chấn động mọi người.

Mặc Yên: Chậc! Lợi hại!

Cảnh Tư nhanh chóng kéo nàng ra phía sau, sợ Thanh Thanh bị ngộ thương.

"Các ngươi còn thất thần làm gì! Mau đi cứu tiểu thư!" Thừa tướng đại nhân phản ứng lại đầu tiên, vội vàng chỉ huy gia phó* đi cứu Tả Phiên Phiên. Vì thế, liền phát triển thành tình huống, mấy người hầu bắt lấy Lý Ngọc Thiền, mà Lý Ngọc Thiền vẫn cứ gắt gao kéo lấy đầu tóc của Tả Phiên Phiên, trong miệng chửi rủa không ngừng, trong lúc nhất thời loạn thành một đống.

*người hầu, nô tỳ trong nhà



Thời điểm Hoàng đế chạy tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

"Đây là có chuyện gì?" Kiến Văn đế nhìn trò khôi hài trước mắt, giận dữ hét.

Bất quá, cho dù thanh âm rống giận của hoàng đế rất lớn, thì vẫn bị tiếng ồn ào đè áp. Mặc Yên nhìn hoàng đế tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng, đẩy đẩy Cảnh Tư đang đứng bên cạnh, để hắn khống chế một chút cục diện.

"Hoàng Thượng giá lâm!" Cảnh Tư dùng nội lực hô to một tiếng, xung quanh rốt cuộc cũng an tĩnh lại. Mọi người phát hiện Kiến Văn đế đang nổi giận đùng đùng, hoang mang rối loạn đều quỳ xuống.

"Có ai nói cho trẫm biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Giọng nói uy nghiêm của Hoàng đế vang lên bên tai mọi người.

Lý Ngọc Thiền quỳ trước mặt hoàng đế, khóc lớn, "Hu hu! Hoàng Thượng! Người nhất định phải làm chủ cho thần nữ! Tả Phiên Phiên câu dẫn Nhị hoàng tử, làm việc dơ bẩn kia ở trên xe ngựa! Thỉnh Hoàng Thượng hạ lệnh xử tử Tả Phiên Phiên! Hu hu!"

Kiến Văn đế bị tiếng khóc la sắc nhọn của Lý Ngọc Thiền làm cho huyệt Thái Dương đau đến nhảy dựng. Bất quá, tóm lại ông ta cũng đã biết rõ ràng sự tình chân tướng, tức giận nói: "Tốt cho một Tả Phiên Phiên! Thế nhưng lại dám câu dẫn hoàng tử của trẫm trước cửa cung của trẫm! Đây là coi rẻ quân uy! Nên bị xử tử!"

Thừa tướng run rẩy quỳ trên mặt đất, "Hoàng Thượng! Là lão thần không dạy dỗ tốt nữ nhi! Bất quá, thỉnh Hoàng Thượng xem mặt mũi của lão thần mà tha cho nó một mạng! Thỉnh Hoàng Thượng khai ân!"

"Hừ! Trẫm không bởi vì chuyện này mà làm liên lụy đến toàn bộ tướng phủ đã là cấp mặt mũi cho ngươi! Tội của Tả Phiên Phiên không thể tha thứ! Cần phải xử tử!" Hoàng đế tức giận, không phải là vì phát sinh loại gièm pha này, mà do sự tình này lại phát sinh ở cửa hoàng cung. Đây là đang trần trụi đánh mặt ông ta, sao ông ta có thể nuốt trôi cục tức này.

Tả Phiên Phiên bị tra tấn đến không còn bộ dáng ban đầu. Nhìn Mặc Yên vui sướиɠ khi người khác gặp họa, nàng ta liền biết chuyện bản thân bị hạ dược khẳng định không thoát hỏi quan hệ với Mặc Yên. Bất quá, vì sao dược trên người Úc Thanh lại không phát tác! Người hôm nay vốn dĩ bị bắt gian hẳn phải là Úc Thanh mới đúng! Tả Phiên Phiên giấu nghi hoặc cùng hận ý ở trong lòng. Hiện tại không phải thời điểm suy xét cái này, quan trọng nhất chính là giữ được mạng!

Vì thế, Tả Phiên Phiên khụt khịt khóc lên, "Nhị hoàng tử cứu ta! Là ngươi cưỡng bách ta! Ngươi không thể mặc kệ sống chết của ta!"