Mặc Yên xách cổ Cảnh Hồng giống như xách gà con, trên mặt nở một nụ cười như tiểu ác ma, "Ta vốn dĩ nghĩ rằng, nếu ngươi không xảy ra chuyện gì thì ta đành phải động thủ, không nghĩ rằng ngươi còn không kiềm chế nổi, dám hạ xuân dược cho ta! Thứ đồ vật thấp kém như vậy mà cũng xứng được gọi là xuân dược à!"
Âm mưu bị vạch trần, Cảnh Hồng vừa kinh hoảng vừa giận dữ, muốn lớn tiếng trách cứ Úc Thanh, nhưng lại nói không ra lời, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng.
"Lông xù xù, cho hắn thử xuân dược đỉnh cấp đích thân ngươi chế tác đi nào, để cho hắn nếm thử thật tốt! Lại thuận tiện sửa ký ức của hắn một chút! Đẩy lên trên người Tả Phiên Phiên!" Mặc Yên tùy tay ném Cảnh Hồng xuống mặt đất, móc ra khăn tay xoa xoa tay.
Lông xù xù dùng mười phần nhiệt tình của nó, hưng phấn mà tìm từ trong một đống chai của nó một lọ xuân dược đỉnh cấp, Cảnh Hồng vừa mới ăn vào liền lập tức thấy hiệu quả. Cảnh Hồng cảm giác bản thân nóng đến mức muốn thiêu cháy, không nhịn nổi liền phải nhào qua phía Mặc Yên, nhưng cả người của hắn đều vô lực nên chỉ có thể nằm yên trên mặt đất.
Mặc Yên ghét bỏ, liếc hắn một cái, "Không được, phải tìm ai đó đến làm thay mới được!" Vì thế, Lâm Thành đang đứng chờ đã bị gọi tới.
Lâm Thành tung ta tung tăng chạy tới, cười đến mức không thấy mắt, "Phu nhân, có chuyện gì thì người cứ việc phân phó!"
Mặc Yên nghiêm trang nhìn hắn, trịnh trọng nói: "Lâʍ ɦộ vệ, ta có một chuyện vô cùng quan trọng muốn giao cho ngươi!"
Lâm Thành lập tức liền giống như vừa mới được tiêm máu gà, rốt cuộc phu nhân cũng thấy được sự hữu dụng của hắn!
"Mang người này đi theo ta!" Nói xong, Mặc Yên liền xoay người rời đi.
Lâm Thành nắm lấy người đang nằm trên mặt đất, "Hả? Nhị hoàng tử?"
"Theo kịp!" Thanh âm Mặc Yên từ nơi không xa truyền đến.
Lâm Thành vội vàng theo sau, ai thèm quản hắn ta là Nhị hoàng tử hay là hoàng tử nào, cứ nghe phu nhân là được rồi!
Mặc Yên dẫn theo Lâm Thành, dùng khinh công chạy tới ngoài cửa cung. Cũng đã trì hoãn một khoảng thời gian rồi, nếu không nhanh lên thì "con vịt" cần nấu chín sẽ bay đi mất!
Bên ngoài cửa cung, Tả Phiên Phiên được tỳ nữ nâng lên xe ngựa. Vừa rồi, cả người nàng ta đã bắt đầu nóng lên, vẫn luôn có loại xúc động muốn cởi sạch quần áo. Lúc ban đầu còn không có chuyện gì xảy ra, chỉ là theo thời gian trôi qua, loại bệnh trạng này không biến mất chút nào, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Tả Phiên Phiên thầm nghĩ không tốt, phát hiện bản thân là bị người ta hạ dược, phải mau chóng trở về. Chờ đến khi nàng ta điều tra ra là ai làm, nàng ta nhất định sẽ không tha cho tiểu nhân hạ dược đáng chết kia!
Thời điểm nàng ta vừa chịu đựng dược tính, vừa chuẩn bị phân phó xa phu* mau chóng hồi phủ, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một trận rối loạn, ngay sau đó liền truyền đến tiếng ồn ào. Trong lòng Tả Phiên Phiên không vui, vừa muốn vén mành lên dò hỏi, thì tấm mành đã bị người ở bên ngoài mạnh mẽ xốc lên. Ngay sau đó, một vật nặng đã bị ném vào trong xe ngựa, nện thật mạnh ở trên người Tả Phiên Phiên.
*
người lái xe ngựa"Ư ~" Vật nặng trên người phát ra một tiếng thở dốc. Trong lòng Tả Phiên Phiên cả kinh, đây là một nam nhân! Nàng ta muốn đẩy hắn ra, nhưng nam nhân kia sức lực rất lớn. Hơn nữa, nàng ta bị trúng dược, cả người mềm như bông, càng không có sức lực lay động một nam nhân cao tráng.
Chẳng qua, rất nhanh nàng ta liền không còn ý tưởng đẩy nam nhân kia ra nữa. Xuân dược dần dần ăn mòn hết ý chí của bọn họ. Bọn họ không khống chế được, đành phải bắt đầu làm chuyện không thể miêu tả.
Chờ đến khi tỳ nữ cùng xa phu đi xem ầm ĩ ở phía trước trở về, lúc còn cách xe ngựa vài bước liền nghe được giọng Tả Phiên Phiên dò hỏi có chuyện gì. Tỳ nữ lập tức trả lời theo đúng sự thật, nói là có hai chiếc xe ngựa của gia quyến bị hỏng, vừa lúc song song ngăn chặn con đường, có khả năng trong một lúc không thể qua được. Những phu nhân cùng tiểu thư quan gia khác chờ không được liền cãi nhau.
"Ngươi gọi tiểu thư của hai nhà kia tới, nói là xe ngựa của ta có thể đưa các nàng trở về! Còn xe ngựa của các nàng, rất nhanh sẽ có thị vệ ở cửa cung tới để dời đi! Sắc trời cũng đã tối, không cần bởi vì việc nhỏ như thế này mà trì hoãn!" Giọng nói mềm nhẹ êm tai của Tả Phiên Phiên truyền đến, lời nói ra cũng phù hợp với hình tượng tiên nữ cao quý thiện lương của nàng ta. Tỳ nữ nghe xong liền xoay người đi lên phía trước. Chỉ chốc lát sau, tiểu thư hai nhà kia cũng đã vui mừng theo tỳ nữ đi tới.
Mặc Yên đứng ở nơi tối tăm nhìn theo, trên mặt mang theo biểu tình xem kịch mà cười xấu xa. Cảnh Tư vui sướиɠ đi tới, không ngờ Thanh Thanh còn cố ý đứng đợi hắn!
"Chuyện gì khiến nàng vui vẻ như vậy?" Cảnh Tư vừa đến liền nắm lấy tay Mặc Yên.
Mặc Yên quay đầu lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ thần bí, "Cho huynh xem một trò hay! Chút nữa sẽ có trò hay giúp huynh đệ tốt của huynh thoát ly khổ ải!"
Cảnh Tư nghi hoặc mà nhìn theo ánh mắt của nàng. Kia không phải là xe ngựa của Tả gia sao? Sao còn chưa đi?
"Lâm Thành đâu? Không phải ta đã bảo hắn bảo hộ nàng cho tốt sao? Hắn dám bỏ bê công việc?" Cảnh Tư tìm khắp nơi cũng không thấy bóng người Lâm Thành.
"Chậc.." Mặc Yên chột dạ mà sờ sờ chóp mũi, "Thân thể và tinh thần của hắn đã chịu tổn thương rất lớn, cho nên đã trở về tự hỏi nhân sinh rồi!"
Cảnh Tư: ?
Mặc Yên: Bị một nam nhân động tay động chân sờ loạn ở trên người, xác thật là cần phải tự hỏi nhân sinh!
Lúc này, Lâm Thành đang ở trong phòng của hắn ở Nhàn Vương Phủ. Hắn đang ngồi trong thau tắm, liều mạng xoa xoa thân thể, một bên tắm rửa, một bên lưu lại hai hàng nước mắt. Hắn cảm thấy sự trong sạch của bản thân đã bị hủy đi rồi!
Giờ phút này, hai tiểu thư có xe ngựa hỏng kia đã chạy tới trước xe ngựa của Tả Phiên Phiên, còn lễ phép nhẹ giọng nói: "Tả tiểu thư, đã quấy rầy rồi! Đa tạ hảo ý của Tả tiểu thư! Hiện tại có thể đi lên được chưa?"
Trong xe ngựa không có ai đáp lại, chỉ đong đưa kịch liệt, bên trong còn truyền ra một trận âm thanh không hài hòa, khiến người nghe mặt đỏ tai hồng. Rốt cuộc thì hai vị tiểu thư cũng ý thức được chuyện có khả năng phát sinh ở trong xe ngựa, sắc mặt các nàng lập tức trở nên trắng bệch. Lá gan của Tả tiểu thư cũng quá lớn rồi. Ở trước mặt nhiều người, còn ở trên xe ngựa mà cũng dám làm ra loại sự tình không biết xấu hổ này! Trong lúc nhất thời, hai vị tiểu thư nhìn nhau, liếc mắt một cái cũng hoảng sợ, không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
Trong người Cảnh Tư có nội lực, thính giác tốt. Cho dù hai người đứng ở xa, hắn cũng có thể nghe được rõ ràng thanh âm trong xe ngựa.
"Là nàng làm sao? Bên trong là ai?" Cảnh Tư rất có hứng thú hỏi.
Mặc Yên kể ra việc bản thân bị hạ dược cùng với chuyện Nhị hoàng tử đơn độc gọi riêng nàng ra rồi gọi người đến vây công, sắc mặt Cảnh Tư liền âm trầm xuống.
"Làm như vậy còn tiện nghi cho hắn ta!" Cảnh Tư nói xong liền phất tay, bắn ra một ám khí hướng về phía xe ngựa. "Phanh", toàn bộ xe ngựa đều nổ tung, hai người trong xe cũng bại lộ trước mặt người khác.
"..."
Đám người bị tiếng nổ mạnh hấp dẫn lại. Nhìn thấy một nam một nữ quần áo tán loạn trên mặt đất, một ít tiểu thư quan gia bị dọa đến mức thét chói tai.
Đám người vây xem càng lúc càng nhiều, nhưng rõ ràng hai người trên mặt đất chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình. Tỳ nữ của Tả Phiên Phiên muốn tiến lên kéo hai người ra, nhưng lại bị nam nhân đẩy ra, té ngã ở một bên.
Tiếng nghị luận trong đám người càng lúc càng lớn.
"Đây là xe ngựa của phủ Thừa tướng mà! Nữ tử không biết xấu hổ kia là Tả tiểu thư sao?"
"Thật không thể tưởng tượng được nha! Ngày thường, đại tiểu thư Tả gia băng thanh ngọc khiết, phiêu nhiên xuất trần. Không ngờ lại lén lút làm ra cái dạng này!"
"Làm chuyện này ở trong xe ngựa, không biết đã đói khát thành cái dạng gì rổi!"
Những lời này vẫn còn được coi là dễ nghe, bởi vì những người vừa nói đều là những người ngày thường có quan hệ không tệ với Tả gia, hạ khẩu lưu tình. Những người khác thì không như vậy, đặc biệt là người kia!