"Úc tướng quân, trẫm biết ngươi bị ủy khuất, phụ thân ngươi và trẫm từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nói là thân như thủ túc cũng không nói quá. Cha và ca ca của ngươi lại đều chết trận sa trường, vì quốc gia mà hy sinh thân mình, hơn nữa ngươi còn là công thần. Cho dù là đặc biệt vì ngươi mà tổ chức cung yến, hay là hôm nay phá lệ để ngươi ngồi ở vị trí này, đều là thứ ngươi nên có được!" Vẻ mặt của Kiến Văn đế có vẻ đau khổ mà nhìn Mặc Yên, phảng phất như đang hồi tưởng đến những chuyện đã cùng nhau trải qua với Úc lão tướng quân, còn giả vờ lau lau khóe mắt.
Thái giám bên người lập tức khom người, đưa cho ông ta một chiếc khăn tay, an ủi: "Bệ hạ, người phải bảo trọng long thể! Nếu Úc lão tướng quân còn sống, ông ấy cũng không muốn nhìn thấy người hao tổn tinh thần vì ông ấy như vậy!"
Kiến Văn đế nhận lấy khăn tay, xoa xoa những giọt nước mắt không tồn tại, thở dài, "Haiz! Trẫm chỉ đang cảm thấy thẹn với Úc gia mà thôi!"
Mặc Yên ngồi ở phía dưới trợn trắng mắt, lão hoàng đế này cũng thật biết diễn kịch! Muốn so diễn kịch với nhau à? Ai sợ ai!
"Bệ hạ, người đừng nói như vậy! Kỳ thật, Úc Thanh chỉ là mang tính tình tiểu hài tử, chịu không nổi ủy khuất mà thôi! Bệ hạ không có gì phải thẹn với Úc gia! Úc Thanh biết, lúc trước bệ hạ chịu biết bao nhiêu áp lực mới có thể để Úc Thanh lấy thân nữ nhi chấp chưởng hổ phù trấn thủ biên quan! Úc Thanh cảm kích người còn không kịp! Người yên tâm! Lần này trở về, Úc Thanh nhất định càng thêm nỗ lực nghiêm túc luyện binh, thay bệ hạ bảo vệ tốt biên quan, tuyệt đối không để cho ngoại tộc có thể xâm phạm!" Mặc Yên lập ra lời thề son sắt, giọng nói hữu lực, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, đem vai diễn nữ tướng quân trung thành và tận tâm, khát vọng đền đáp quốc gia, diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Lông xù xù ở trong không gian, vỗ tay "bạch bạch bạch", trong miệng còn kêu "Tiểu Yên Nhi thật tuyệt vời!"
Kiến Văn đế vốn định mượn cơ hội này để nhắc đến việc Úc Thanh đã tới tuổi kết hôn, không cần trở về biên quan, ở lại kinh thành chờ gả chồng là được. Không nghĩ tới lại bị nàng chặn họng như vậy, lời này của hoàng đế liền khó mà ra khỏi miệng.
"Chuyện này để nói sau," Kiến Văn đế hắng giọng, nói với các vị đại thần và gia quyến ở phía dưới: "Hôm nay, chuyện chửi bới tướng quân Úc Thanh giống như Lý gia đã làm, trẫm không hy vọng lại tiếp tục phát sinh! Úc Thanh là tướng quân mà trẫm đích thân phong! Nếu có người không hài lòng, hiện tại liền nói ra đi!"
"Bệ hạ thánh minh! Chúng thần đều không có dị nghị!" Một đại thần dẫn đầu lên tiếng, những đại thần khác cũng sôi nổi mở miệng tỏ thái độ, Hoàng Thượng vừa lòng gật gật đầu.
"Hôm nay Úc Thanh tướng quân bị ủy khuất, chuyện này trẫm nên cho nàng một công đạo! Lý ngự sử bị phạt lương bổng nửa năm. Về sau, tam tiểu thư Lý gia không được vào cung nếu không có trường hợp đặc biệt. Còn Lý quý phi, cấm túc ba tháng! Úc tướng quân vừa mới trở lại kinh thành, tất cả vật phẩm trong phủ đều thiếu thốn, đặc biệt ban thưởng mười cuộn gấm vóc, mười rương vàng bạc châu báu, mười bộ trang sức!"
"Tạ Hoàng Thượng!" Úc Thanh khom mình hành lễ.
"Một Hoàng Thượng lấy ra ít đồ vật như vậy còn tỏ vẻ giống như ban ân lớn như vậy, không biết quốc khố đã nghèo thành cái dạng gì nhỉ!" Lông xù xù bĩu môi, không phải nó khinh thường Hoàng Thượng, mà mấy thứ này so với những thứ Cảnh Tư mang đến trong hai ngày này, chỉ là một cái số lẻ!
"Không lấy thì phí! Ta có thể vụиɠ ŧяộʍ bán đi, tất cả đều đổi thành bạc dùng để mua lương thảo. Chờ ta trở về, đưa tất cả tới biên quan đi!" Trong lòng Mặc Yên đánh bàn tính nhỏ, còn có vài thứ trong phủ Úc tướng quân nữa, đến lúc đó bán hết đi, lại có thêm một khoản tiền lớn, không biết có thể mua thêm được bao nhiêu lương thảo.
Hai mắt lông xù xù trở nên lấp lánh, "Ngươi thật thông minh! Cái chủ ý này thật quá tốt!"
Sau khi phong ba đi qua, yến hội cũng có thể tiến hành bình thường. Trong sân, âm nhạc vang lên, vũ nữ nhẹ nhàng múa, quan viên ăn uống linh đình, lại náo nhiệt lên một lần nữa. Mặc Yên nhìn rượu và thức ăn ở trên bàn, nuốt nước miếng. Nàng nói nửa ngày cho nên đã sớm đói bụng. Nhưng suy xét đến tính an toàn, nàng vẫn để lông xù xù kiểm tra tất cả một lần, xem thử có bị bỏ thêm đồ vật kỳ quái nào hay không. Sau khi lông xù xù kiểm tra một lượt không thấy vấn đề gì, Mặc Yên bắt đầu ăn uống thỏa thích. Lời Cảnh Tư dặn không thể ăn bậy, nàng đã quên mất không còn một mảnh!
Cảnh Tư luôn chú ý tới tình hình bên phía Mặc Yên. Nhìn nàng không cố kỵ điều gì mà ăn không ngớt, trên mặt hắn liền hiện lên sự sủng nịnh, hắn bất đắc dĩ lại cười cười. Thanh Thanh đúng thật là không nghe lời! Xem ra bản thân cần phải nhìn chằm chằm nàng ở mọi lúc mọi nơi! Bất quá, Thanh Thanh thật quá đáng yêu! Thời điểm ăn, gương mặt nàng phình phình, giống như sóc con, càng nhìn càng muốn vươn tay mà véo một cái! Khi ăn được đồ ăn ngon, đôi mắt của nàng sẽ nheo lại, biểu tình hưởng thụ kia cũng rất đáng yêu nha! Hiện tại, Cảnh Tư hận không thể lập tức chạy như bay đến bên người Thanh Thanh nhà mình, tự mình đút cho nàng ăn!
Mặc Yên ăn một vòng đồ ăn ở trên bàn, còn đưa đồ ăn mà nàng cho rằng sẽ ăn ngon vào không gian để chia sẻ cùng với lông xù xù, sau đó nhẹ nhàng vuốt bụng, "Đồ ăn trong cung ăn một lần thì còn có cảm giác có chút mới mẻ. Nhưng nói thật, nó còn kém hơn đồ ăn ở Phúc Tửu Lâu mà Cảnh Tư đặt cho ta hằng ngày! Ta cảm thấy, miệng của ta đã bị hắn nuôi trở nên kén ăn mất rồi! Sau này trở về biên quan thì biết làm sao bây giờ!"
Tròng mắt lông xù xù chuyển động, nảy ra một ý hay, "Hay là, ngươi bồi dưỡng Cảnh Tư, để hắn học nấu ăn. Chờ đến lúc ngươi trở về biên quan thì chỉ cần mang hắn theo là được. Dù sao, lấy tính tình của hắn, nhất định là sẽ đi theo ngươi!"
Đáy mắt Mặc Yên lộ ra ý cười, "Ý kiến hay! Liền làm như vậy đi!"
Cảnh Tư hoàn toàn không biết tương lai của chính mình đã được an bài tốt, hiện giờ hắn vẫn còn nhìn chằm chằm Mặc Yên, kém chút nữa thì đã hóa thân thành hòn vọng thê!
Yến hội tiến hành được một nửa, hoàng đế lại tiếp tục gây chuyện. Lúc nãy, ý tưởng của ông ta đã bị Mặc Yên chặn họng nên không thể nói ra, nhưng ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nghĩ ra một kế, nhất định phải để Úc Thanh ở lại kinh thành, thu hồi lại hổ phù.
"Trẫm thấy hôm nay chư vị ái khanh đều mang theo hòn ngọc quý trên tay chính mình đến, đều là quý nữ nổi danh kinh thành. Hai hoàng tử của trẫm cùng với nhiều con cháu hoàng thất khác đã tới tuổi bàn chuyện hôn phối, vừa lúc mượn cơ hội này các ngươi làm quen lẫn nhau, xem thử có thể nối ra một đoạn nhân duyên tốt hay không! Úc tướng quân cũng tới tuổi gả chồng, nếu nhìn trúng nam tử nào, ngươi có thể nói ra, trẫm làm chủ cho ngươi!" Nghĩ tới nghĩ lui, hoàng đế cảm thấy chuyện thu Úc Thanh vào hậu cung chỉ sợ không ổn, sẽ có người mượn cớ để gây chuyện. Biện pháp tốt nhất chính là để cho nàng chọn một nhà chồng trung thành với mình để dễ bề xử lý.
Các vị quý nữ nghe được lời này, sôi nổi đứng dậy đi ra phía sau để chuẩn bị. Đối với việc đột nhiên có cơ hội bày ra tài nghệ, các nàng đã tập mãi thành thói quen. Huống hồ, trước khi tới đây, trưởng bối trong nhà đã dặn dò qua, yến hội lần này tuyệt đối không chỉ đơn giản là tiệc đón gió tẩy trần cho Úc tướng quân, chỉ sợ Hoàng Thượng còn có ý khác. Quả nhiên, thời cơ để các nàng có thể một bước lên mây đã tới rồi, một đám hận không thể đem hết thủ đoạn trên người làm cho các hoàng tử chú ý tới chính mình.
Lý Ngọc Thiền vừa mới bị trách phạt. Giờ phút này, nàng ta càng hy vọng có thể được tán thưởng một lần nữa, tất nhiên chờ không nổi mà lên sân khấu đầu tiên. Nàng ta chuẩn bị một đoạn vũ đạ. Trong tiếng đàn sáo vang lên trong không trung, Lý Ngọc Thiền giống như một con bươm bướm đang bay múa. Nàng ta giơ tay, hạ eo, đá chân, quay đầu, khiến cho điệu nhảy vô cùng rực rỡ. Dáng người quyến rũ, quay đầu khiến cho mọi người đều mê mẫn, xác thật nhảy còn tốt hơn đám vũ nữ ban nãy. Nhảy xong liền nghe được tiếng reo hò, đến cả Hoàng Thượng cũng mang theo ý cười mà khích lệ vài câu, Lý quý phi càng thêm vui mừng nhìn nàng ta.