Mặc Yên vui vẻ ngồi trên kiệu, thoải mái đi vào đại sảnh của cung yến. Cung yến được tổ chức ở Ngự Hoa Viên. Lúc này, đã có không ít đại thần và gia quyến tụ tập. Hoàng đế và những người có quyền lực khác còn chưa xuất hiện, cho nên xung quanh vẫn còn vô cùng náo nhiệt, tiếng nói chuyện cùng những lời khen tặng lần lượt tuôn ra hết đợt này đến đợt khác.
Bất quá, cỗ kiệu của Mặc Yên thật sự là quá mức nổi bật. Cho nên, thời điểm nó vừa xuất hiện, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều bị nó hấp dẫn. Mặc Yên xuống kiệu trong sự chú ý nhiệt tình của mọi người như vậy.
Vốn dĩ mọi người nhìn thấy đại sảnh cung yến xuất hiện kiệu, còn tưởng rằng là vị phi tần hậu cung nào lên sân khấu cao điệu như vậy, thầm nghĩ lát nữa phải đi qua vấn an một chút để làm quen. Ai ngờ, lại nhìn thấy một nữ nhân mặc trang phục nam nhân, người này lại chưa từng thấy bao giờ, trong lòng mọi người đều rất kinh ngạc.
Mặc Yên đi theo thái giám dẫn đường tới vị trí của chính mình. Không nghĩ tới, thế nhưng lại cách hoàng đế gần như vậy, ngay phía dưới các vị hoàng tử. Thấy vậy, Mặc Yên liền có dự cảm không lành.
Quả nhiên, nàng mới vừa ngồi xuống, liền có một vị đại thần đứng dậy, nhíu mày khó hiểu hỏi công công dẫn đường, "Công công, có phải vị cô nương này đã ngồi sai vị trí rồi hay không? Vị trí của nữ quyến là ở phía sau các vị đại thần!"
Công công dẫn đường hành lễ, "Chư vị đại nhân yên tâm, tạp gia phụng mệnh Thánh Thượng dẫn vị cô nương này đến chỗ ngồi của mình. Đây là vai chính của cung yến hôm nay, Úc Thanh, Úc tướng quân!"
Thái giám dẫn đường vừa nói xong, sắc mặt các vị đại thần liền biến đổi, ánh mắt nhìn Mặc Yên đều không giống nhau. Mặc Yên bình thản, ung dung cầm lấy bầu rượu, tự rót cho chính mình một chén rượu.
Có vài đại thần nghe thấy đây là chuyện Thánh Thượng cố ý phân phó, liền không dám tiếp tục lỗ mãng, đều trở về vị trí của chính mình, chỉ còn lại một đại thần lớn tuổi, trên mặt ông ta tràn đầy bất mãn, còn không muốn buông tha, "Công công, chuyện này không phù hợp với quy củ! Lão thần nhớ rõ, vị Úc tướng quân này chỉ là quan chính tứ phẩm, làm sao có thể để nàng ta ngồi ở vị trí này? Vị trí này hẳn phải là vị trí của quan nhất phẩm!"
Thái giám dẫn đường hiển nhiên biết tính tình của vị lão thần này, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Mặc Yên thấy vậy, cười thay hắn giải vây, "Công công, không biết vị đại nhân này là.."
Thái giám dẫn đường lập tức ngầm hiểu, cảm kích nhìn Mặc Yên một cái, "Vị này chính là ngự sử Lý đại nhân."
Mặc Yên hiểu rõ, gật gật đầu, "Thì ra là ngự sử Lý đại nhân! Hạ quan vừa mới gặp qua Lý tiểu thư, quả nhiên là hổ phụ vô khuyển nữ, đều là người thẳng tính, muốn nói cái gì liền nói cái đó!"
Lý ngự sử nghe ngữ khí âm dương quái khí của Mặc Yên cùng với lời nói vô cùng khó hiểu của nàng, ông ta cảm thấy rất bực bội, phẫn nộ quát: "Úc tướng quân có ý gì? Châm chọc lão phu sao?" Ông ta làm ngự sử nhiều năm như vậy, ai thấy ông ta cũng phải khách khí. Giờ thì tốt rồi, một con nha đầu cũng dám làm càn ở trước mặt ông ta!
Lý ngự sử dùng hết sức lực để quát, thành công hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Mặc Yên dường như không nhìn thấy bầu không khí khẩn trương này, vẫn tươi cười như cũ, "Lý đại nhân nói đùa, một kẻ hèn quan tứ phẩm như Úc Thanh sao dám châm chọc ngự sử đại nhân. Chỉ là lúc nãy có gặp được Lý tiểu thư ở cửa cung, nghe Lý tiểu thư nói Lý đại nhân có thể làm chủ thay Thánh Thượng. Úc Thanh còn tưởng Lý tiểu thư to gan, không biết cái gì mà cũng dám nói bậy. Nhưng vừa rồi nghe được Lý đại nhân phản bác lời nói của công công, nói Úc Thanh không nên ngồi ở vị trí này, Úc Thanh liền cảm thấy bản thân hẳn là đã oan uổng Lý tiểu thư rồi! Lý đại nhân rõ ràng nghe được lời công công nói, đây là chuyện Thánh Thượng an bài mà còn muốn phản bác, chuyện này chẳng phải là Lý đại nhân cảm thấy Thánh Thượng an bài không ổn, muốn bao biện để thay Thánh Thượng làm chủ, đổi vị trí của Úc Thanh hay sao!"
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lý ngự sử đại nhân bị người khác chặn họng đến mức không thể thốt nên lời. Từ trước đến nay đều là ông ta nói một chuỗi dài khiến cho các đại thần khác á khẩu không trả lời được. Hôm nay, rốt cuộc bản thân ông ta cũng nếm phải tư vị nghẹn khuất này một lần!
Các vị đại thần ở đây nhìn thấy Lý ngự sử như vậy, không biết vì sao mà trong lòng lại nảy lên một cảm giác hả dạ, ngay cả tiểu thái giám bên người Mặc Yên cũng dùng vẻ mặt khâm phục mà nhìn Mặc Yên.
Trong không gian, đôi mắt lông xù xù sáng lấp lánh: Tiểu Yên Nhi, quá soái!
Cảnh Tư cùng Lâm Thành ẩn trong bóng tối cũng nhìn chăm chú vào Mặc Yên. Bất quá, một người trong mắt toàn là tình yêu, người kia thì mang vẻ mặt sùng bái muốn ôm đùi Mặc Yên.
Hiển nhiên, đương sự Lý ngự sử lại có cảm nhận khác với bọn họ, lửa giận của ông ta lập tức biến mất, trên mặt hiện lên thần sắc sợ hãi cùng khϊếp sợ, cả người run rẩy không ngừng. Ngón tay ông ta run run rẩy rẩy mà chỉ vào Mặc Yên, "Đây là bôi nhọ! Ngươi đây là bôi nhọ!"
Mặc Yên nhún vai, tỏ vẻ không sao cả mà nói: "Chức quan của ngài lớn hơn so với ta, ngài nói cái gì thì chính là cái đó!"
Mắt thấy Lý ngự sử bị tức giận đến sắp ngất, lúc này mới có một đại thần tiến lên đỡ lấy ông ta, giảng hòa, "Được rồi, Lý đại nhân, Úc tướng quân chỉ nói giỡn với ông mà thôi! Ông cũng đừng để ở trong lòng! Mọi người đều biết ông làm người như thế nào mà. Ông chỉ là đi theo khuôn phép cũ quá mức, cương trực công chính. Nếu đây là chuyện Hoàng Thượng an bài, tất nhiên có dụng ý của của ngài ấy. Dù sao đây cũng là tiệc đón gió tẩy trần cho Úc tướng quân mà!"
Những đại thần khác nghe được lời này cũng sôi nổi phụ họa, "Đúng vậy! Úc tướng quân là nhân vật chính hôm nay, cũng không thể ngồi ở phía sau!"
Mặc Yên đứng lên, hướng các vị đại thần mà hành lễ, "Chư vị đại nhân nói đúng. Úc Thanh vừa mới trở lại kinh thành, trên người khó tránh khỏi mang theo chút lỗ mãng của biên quan. Nếu như có chỗ nào không ổn, còn thỉnh chư vị thứ lỗi!"
Những người khác thấy vậy cũng đều lên tiếng giảng hòa. Lý ngự sử bị đại thần quen biết lôi đi, một đoạn phong ba này mới có thể bình ổn. Bất quá, trong lòng mọi người có nổi lên gợn sóng hay không thì còn chưa biết.
Không bao lâu sau, sắc trời dần dần tối sầm lại, nhóm gia quyến ở cửa cung cũng lục tục đến trình diện, có thể nhìn ra các nàng đang rất mỏi mệt. Tả Phiên Phiên cũng đã tới. Chẳng qua, lần này nàng ta lên sân khấu không hề cao điệu, mà lặng lẽ đi đến vị trí phía sau thừa tướng và ngồi xuống.
Chờ đến khi sắc trời hoàn toàn tối lại, hoàng đế cùng Lý quý phi mới tiền hô hậu ủng mà đi tới, đi theo bên cạnh là Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử. Đám người hoàng đế đi đến vị trí cao nhất, mọi người bắt đầu quỳ lạy hành lễ. Mặc Yên đành phải đứng lên, cung kính khom người, nàng cũng không muốn hành xử khác người. Chỉ là, bảo nàng quỳ xuống hành lễ là chuyện không có khả năng. Bất quá, bởi vì Hoàng Thượng biết chuyện chân nàng bị thương, cho nên cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn. Bất quá, Hoàng Thượng không để ý, không có nghĩa là người khác cũng không bận tâm.
"Vị này chính là Úc tướng quân phải không! Thật là" cân quắc không nhường tu mi "*! Chỉ là, có lẽ Úc tướng quân ở nơi hoang dã lâu rồi, cho nên mới hành động giống như đám người thô tục kia. Nhưng ở đây lại là kinh thành, ngươi cũng phải hiểu quy củ của kinh thành. Quan là thần, phải hành lễ để thể hiện sự tôn trọng với hoàng gia. Úc tướng quân cần phải nhớ kỹ!" Lý quý phi dẫn đầu làm khó dễ, hàm ý chính là Úc Thanh không hiểu lễ nghĩa, thấy hoàng đế mà không chịu cúi đầu.
*phụ nữ mà không thua kém đàn ông
Lý quý phi nói xong, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Mặc Yên. Đại hoàng tử Cảnh Thần mang theo ánh mắt tò mò, Nhị hoàng tử Cảnh Hồng ánh mắt mang theo ý vị thâm trường, hung ác nham hiểm giống như rắn độc, gắt gao nhìn chằm chằm Mặc Yên. Trong ánh mắt của Nhàn vương thế tử Cảnh Tư lại tràn đầy sủng nịnh và tình yêu không thể che giấu. Còn Tả Phiên Phiên thì là ánh mắt oán hận còn mang theo vẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa, chờ xem Mặc Yên bị phạt.
Mặc Yên: Người nhà Lý gia này hẳn là sống ở gần bở biển nhỉ! Quản cũng rộng thật đấy! Còn tự xem chính mình trở thành lễ nghi của hoàng gia, thấy ai cũng cũng có thể lên mặt! Hừ!