Tư Tư đi bộ trong thành với mục tiêu rõ ràng. Hắn bước vào một tiệm y phục, rất nhanh liền biến hóa thành một quý công tử giống như trích tiên. Dưới ánh mắt của lão bản tiệm quần áo cùng với những cô nương đỏ mặt ở trên phố, hắn tự nhiên đi vào Phủ Thành Chủ.
Nói đến Phủ Thành Chủ, không thể không nhắc đến một chút về chế độ quan chức ở triều Đại Dận. Trong kinh thành có hàng trăm chức quan, cũng không khác với những triều đại trước đây. Sự khác biệt lớn nhất hẳn là quan viên địa phương.
Vương triều Đại Dận có 36 chủ thành và 72 phó thành, cùng với vô số quận huyện dưới quyền quản lý của chúng. Chức quan cao nhất ở chủ thành và phó thành là thành chủ và phó thành chủ, bọn họ đều là thân tín của hoàng đế. Hơn nữa, thành chủ đều được thay đổi 3 năm một lần, phó thành chủ 5 năm một lần, để đảm bảo không có người kéo bè kết cánh, lừa trên gạt dưới.
Thành Kim An là chủ thành lớn nhất của triều Đại Dận. Thành chủ Từ Viễn Hàng đương nhiên là tâm phúc xuất sắc nhất của hoàng đế. Chỉ là, mấy tháng gần đây, mỗi ngày ông ta đều u sầu, bởi vì nơi ông ta quản lý đã liên tiếp mất tích mấy chục thiếu nữ, không biết sống hay chết. Nếu như đều đã chết, thì đây hẳn là một cái trọng án gϊếŧ người hàng loạt. Nếu như ông ta không bắt được hung thủ, ông ta liền không có biện pháp giải thích với Hoàng Thượng. Nhưng nếu những người này chưa chết, vậy thì càng tệ hơn. Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây của ông ta, nữ nhân là người bị xem thường nhất. Nhiều nữ nhân như vậy, nếu gặp phải người có ý định lợi dụng, vậy chắc chắn sẽ nháo ra chuyện lớn! Ông ta càng không có biện pháp giải thích với Hoàng Thượng!
Cũng may, sau khi ông ta báo tin tức lên, Hoàng Thượng cũng thông cảm cho sự khó khăn của ông ta, liền phái người đến đây điều tra. Cứ như vậy, cho dù kết quả điều tra như thế nào thì cũng không có quan hệ đến ông ta. Ông ta tức khắc liền an tâm không ít, thầm nghĩ chỉ cần tiếp đãi thật tốt, toàn lực phối hợp là được rồi. Ai ngờ, Nhàn Vương thế tử tới chưa được mấy ngày cũng mất tích, chuyện này khiến Từ Viễn Hàng không biết nên làm cái gì bây giờ. Ông ta gấp đến độ xoay quanh. Thời điểm ông ta tự hỏi có nên viết thêm một lá thư gửi về kinh thành hay không, thì quản gia lại tới báo, nói hộ vệ của thế tử kéo tới mấy chiếc xe ngựa, bên trong là thiếu nữ bị mất tích, Từ Viễn Hàng vội vã chạy ra ngoài.
"Từ thành chủ, thiếu nữ mất tích đều ở chỗ này. Chuyện còn lại đều giao cho Từ thành chủ!" Lâm Thành ôm kiếm đứng ở một bên, mặt vô biểu tình mà nói.
Từ Viễn Hàng lộ vẻ vui mừng, cười nói: "Tốt, tốt! Chuyện còn lại cứ giao cho lão phu! Thế tử gia không trở về sao?"
Lâm Thành bĩu môi, đừng tưởng rằng hắn không biết lão thất phu này muốn đoạt công lao. Vừa mới đến liền chạy thẳng đến xe ngựa, trên mặt cười như một đóa hoa cúc, hiện tại mới nhớ tới Thế tử gia của chúng ta. Bất quá, hắn vẫn vẫn duy trì cao lãnh, "Gia của chúng ta ở phía sau! Một lát sẽ trở lại!"
"Tốt! Vậy chờ Thế tử gia trở về, lão phu nhất định phải bày tiệc mừng công cho Thế tử gia!" Từ Viễn Hàng thoải mái cười to. Ông ta không biết Lâm Thành đang suy nghĩ gì, chỉ biết bản thân không chỉ có thể giải thích, mà còn có thể ghi công trước mặt Hoàng Thượng!
Nhàn Vương thế tử Cảnh Tư, cũng chính là đại lão giả nữ nhân Tư Tư, lúc này đã bước vào phủ Thành chủ. Lâm Thành thấy chủ tử của chính mình đã trở lại, vội vàng tiến lên hành lễ, thuận tiện xem xét trên người chủ tử có bị thương hay không. Thấy chủ tử vẫn phong độ nhẹ nhàng như cũ, lúc này hắn mới yên lòng.
"Lâm Thành, ngươi nói xem, ta lớn lên giống tú bà kỹ viện sao?" Cảnh Tư đột nhiên dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Lâm Thành: . Chẳng lẽ lần này chủ tử bị thương trong lòng?
"Không giống, sao chủ tử lại hỏi như vậy? Tú bà kỹ viện đều là nữ nhân lớn tuổi, mỗi ngày đều trét lên mặt một lớp son phấn rất dày, luôn bưng một gương mặt tươi cười chào hỏi, bọn họ sao có thể tôn quý như ngài!" Lâm Thành đột nhiên cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Hắn nhất định phải chữa khỏi vết thương lòng của chủ tử!
"Cho dù thời điểm ta mặc y phục nữ nhân cũng không giống?" Cảnh Tư tiếp tục hỏi. Nếu thật sự không giống, vậy tại sao Thanh Thanh lại nhìn hắn mà liên tưởng đến tú bà kỹ viện? Không đúng! Thanh Thanh đi vào kỹ viện bao giờ? Đi với ai?
Lâm Thành: Vết thương lòng của chủ tử đã trở nên nặng như vậy?
"Cho dù mặc y phục nữ nhân cũng không giống. Chủ tử mặc y phục nữ nhân sẽ tựa như thiên tiên hạ phàm, so với đệ nhất mỹ nữ kinh thành Tả Phiên Phiên kia còn không biết đẹp hơn bao nhiêu lần!" Hắn muốn khiến cho chủ tử ý thức được giá trị nhan sắc của mình rốt cuộc cao bao nhiêu. Đệ nhất mỹ nữ kinh thành Tả Phiên Phiên kia, cho dù xách giày chủ tử cũng không xứng!
"Thật sự?" Cảnh Tư nghi hoặc.
Lâm Thành vỗ ngực nói: "Đương nhiên là thật! Ta, Lâm Thành, dám dùng tên của mình đảm bảo, ta không có nói dối. Nếu không, ta liền sửa tên thành Lâm Giả!"
Thấy Lâm Thành thề son sắt, rốt cuộc Cảnh Tư cũng gật gật đầu, coi như tin tưởng.
Lâm Thành cảm thấy chính mình đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn cứu vớt chủ tử, lập tức vui vẻ ra mặt, lại chần chờ hỏi: "Nhưng tại sao chủ tử lại nghĩ như vậy? Có người nói lời khó nghe trước mặt ngài hay sao? Người đó ở đâu? Hiện tại ta liền bắt hắn về xử lý!"
Cảnh Tư nghe thấy câu nói, lạnh lùng liếc Lâm Thành một cái. Lâm Thành run rẩy, chỉ nghe chủ tử nhà mình nói một câu, "Từ ngày mai, ngươi bắt đầu mặc y phục nữ nhân cho ta. Khi nào trở lại kinh thành, ngươi liền đổi về. Đừng cho rằng ta không nhìn thấy ngươi cười nhạo ta!" Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Lâm Thành vừa nghe thấy tin tức sét đánh giữa trời quang, tức khắc cả người đều không tốt, vội vội vàng vàng đuổi theo, trong miệng kêu: "Chủ tử, ta sai rồi! Ta không có cười ngài! Chỉ là ta có thói quen co giật khóe miệng! Thật sự! Ngài phải tin tưởng ta!"
Mặc Yên cưỡi Vô Ảnh trực tiếp ra khỏi Kim An thành, không dừng lại, lập tức đi thẳng hướng về phía kinh thành.
Dọc theo đường đi, nàng nghe được rất nhiều người đang nghị luận về tin tức thiếu nữ mất tích được đưa về. Mặc Yên mới biết được những cô nương đó cũng không phải đều là người của thành Kim An, tựa hồ khắp các nơi đều có. Chuyện này làm cho Mặc Yên rất khó hiểu, rốt cuộc Tả Phiên Phiên tốn nhiều công sức để bắt người từ khắp nơi là vì cái gì? Bán lấy tiền? Cũng không giống. Mở thanh lâu? Cũng không giống. Có sở thích sưu tập mỹ nhân? Càng không giống.
"Ngươi nói xem, Tả Phiên Phiên làm như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?" Mặc Yên nói ra nghi vấn của chính mình với lông xù xù.
Lông xù xù lập tức giơ móng vuốt nhỏ của mình lên, hô: "Ta biết! Ta biết!"
"Ngươi thậm chí còn không biết võ công của Tả Phiên Phiên học từ đâu, làm sao có thể biết được kế hoạch của nàng ta?" Mặc Yên hoài nghi đối với việc này.
"Ngươi chính là xem thường ta!" Lông xù xù không phục mà bĩu môi nói: "Đây là kết luận sau khi ta trải qua quan sát cẩn thận cùng phân tích mới đưa ra được đó!"
Lông xù xù: Bổn bảo bảo cảm giác chính mình đang bị coi thường! Hừ! Không nói nữa!
Mặc Yên mang vẻ mặt "Ta đã tin tưởng ngươi thông minh tài trí", dỗ dành: "Lông xù xù là tốt nhất! Nói cho ta nghe kết luận chính xác của ngươi đi!"
"Trong cốt truyện ban đầu, hoàng đế phái Đại hoàng tử Cảnh Thần tới điều tra vụ án thiếu nữ mất tích này, nhưng Đại hoàng tử bị ám sát ở trên đường nên bị thương. Chờ đến khi vết thương của hắn lành lại đã không thể tra được dấu vết gì còn sót lại. Vụ án này liền chết yểu, không giải quyết được gì. Hoàng đế đành phải xử phạt mấy quan viên, mượn chuyện này để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng."
"Nhưng sau này, thời điểm Úc Thanh bị ép gả vào phủ Nhị hoàng tử, không phải nàng ấy đã bị cơ thϊếp trong phủ hạ độc, lại bị vu oan hãm hại hay sao. Trong đó có hai cơ thϊếp, ta có thể khẳng định chình là người vừa mới được ngươi cứu ra!" Lông xù xù chuẩn xác nói, "Tuy rằng ngoại hình cùng dáng người có chút không giống, nhưng ta xác định chính là các nàng!"