Chương 47: Tướng Quân Biên Quan (2) - Bị Chặn Trên Đường Núi

Mặc Yên theo đường núi đi xuống, rất nhanh liền đến nơi đám người của Tả Phiên Phiên mai phục. Mặc Yên lập tức nhận thấy trong rừng cây giấu giếm mười mấy hơi thở xa lạ.

Dù sao võ công lợi hại của Úc Thanh rõ ràng ở đó, người có thể thống lĩnh mấy chục vạn đại quân ở biên quan, thân thủ tất nhiên không tầm thường. Tả Phiên Phiên cũng suy xét đến điểm này, cho nên thủ hạ được nàng ta giao nhiệm vụ đều là cao thủ tuyệt đỉnh. Hơn nữa, để bảo đảm hơn, số lượng người cũng đã nằm trong suy xét của nàng ta.

Không thể không nói, suy xét của Tả Phiên Phiên thực sự vô cùng chu toàn, cho nên mới có thể đánh bại được nguyên chủ. Đáng tiếc, bàn tính hôm nay của nàng ta chỉ sợ phải thất bại rồi. Ai bảo nàng ta đυ.ng phải Mặc Yên chứ!

"Không biết là con gấu chó nào. Nếu đã tới rồi, cũng đừng giống như rùa đen rút đầu mà trốn trốn tránh tránh, mau chóng lăn ra đây đi!" Mặc Yên không lưu tình chút nào, châm chọc nói.

Giây tiếp theo, một đám hắc y nhân đột nhiên từ trong rừng cây nhảy ra, trong chớp mắt liền vây quanh Mặc Yên.

Trong đó có một hắc y nhân mở miệng cuồng ngôn nói: "Nha đầu thúi miệng lưỡi cũng sắc bén đấy! Thức thời thì mau chóng giao hổ phù ra đây! Chúng ta còn có thể lưu lại cho ngươi một mạng! Nếu không, nơi này chính là nơi táng thân của ngươi!" Người này chính là tên thủ hạ vừa mới bị Tả Phiên Phiên trách cứ. Giờ phút này, hắn ta nhìn thấy Úc Thanh tới muộn, tất nhiên là hận không thể đem nàng lột da rút gân, sao có thể lưu lại cho nàng một mạng! Trong lòng hắn ta còn suy nghĩ, nếu Úc Thanh đủ thức thời, hắn còn có thể cho nàng được chết một cách thống khoái!

"Hắn ta đang lừa ngươi! Trong thoại bản võ hiệp, kẻ muốn gϊếŧ người đoạt bảo đều nói như vậy! Cuối cùng, cho dù ngươi nghe lời cũng sẽ bị hắn ta gϊếŧ thôi! Dù sao tục ngữ cũng có nói, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật!" Lông xù xù lòng đầy căm phẫn mà vạch trần sự thật.

Mặc Yên: Thoạt nhìn ta giống người sẽ dễ dàng tin tưởng người xa lạ sao?

Mặc Yên móc ra đại đao màu đỏ mà thế giới trước không được hiện thân nhiều, trong miệng thầm nói: "Rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại mang ngươi ra rồi!" Đại đao kia phảng phất như có linh tính, quanh thân lập loè một chút ánh sáng đỏ, giống như đang đáp lại.

"Muốn đánh thì cứ đánh! Từ đâu ra mà còn nói nhảm nhiều như vậy! Không biết tiểu gia đang rất gấp sao?" Mặc Yên mang theo khí thế, hướng về phía hắc y nhân mà nói.

Hắc y nhân dẫn đầu ngây người nhìn phía trước đột nhiên xuất hiện đại đao màu đỏ. Thanh đao này là từ đâu ra? Vũ khí Úc Thanh dùng không phải là Hồng Anh thương sao? Chẳng lẽ tin tức có sai lầm? Ngay sau đó đã bị Mặc Yên đột nhiên khıêυ khí©h, đánh gãy suy nghĩ trong đầu. Hắn ta phục hồi lại tinh thần, một cổ lửa giận khi bị coi khinh nảy lên, hắn ta hét lớn một tiếng "Lên!" Đám hắc y nhân sau khi nghe được mệnh lệnh liền cầm theo đao, bước nhanh về phía Mặc Yên.



Rất nhanh, hai bên bắt đầu giao phong. Vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy âm thanh vũ khí lạnh va chạm "binh, bang", ai ngờ lại xảy ra sự tình khiến người khác không thể tưởng tượng được! Nhóm sát thủ hắc y bổ đao về phía Mặc Yên, Mặc Yên cũng đưa đao lên chắn. Trong khoảnh khắc, đao trong tay nhóm sát thủ giống như bị ăn mòn, cắt thành hai đoạn. Tình huống này khiến sát thủ cả kinh không phản ứng lại được, trong chớp mắt liền chết ở dưới đao của Mặc Yên.

Thủ lĩnh đám hắc y nhân phát hiện có dị thường, vội vàng dẫn dắt mọi người lui về phía sau. Nhưng lúc này, trên mặt đất đã xuất hiện mấy thi thể.

"Trong tay nữ nhân này không biết là yêu đao gì, chúng ta không thể đánh gần, chỉ có thể công kích từ xa!" Thủ lĩnh đám sát thủ trầm giọng nói.

Nhóm sát thủ lập tức thu hồi đao, từ trên người móc ra ám khí, "Vèo! Vèo!" Từng đợt phá gió bắn về phía Mặc Yên. Đầu nhọn của ám khí đều biến thành màu đen, vừa thấy cũng biết là kịch độc, có thể trong khoảnh khắc đẩy người ta vào chỗ chết.

Mặc Yên thấy vậy vẫn không sợ chút nào, đưa đại đao lên đón. Nàng múa đao đến vô cùng uy vũ, khiến người xem hoa cả mắt, rất nhanh liền đánh rớt tất cả ám khí.

Lông xù xù xem náo nhiệt đến vô cùng cao hứng phấn chấn, giờ phút này mới khó hiểu hỏi: "Tiểu Yên Nhi, ngươi đánh rớt hết ám khí làm gì? Cốt truyện bình thường không phải hẳn là nên đánh trở về sao? Để cho bọn họ nếm thử độc của chính mình!"

Mặc Yên một bên đánh nhau, một bên còn rảnh rỗi trả lời vấn đề của lông xù xù, "Trong tình huống bình thường, trên dưới ám khí đều sẽ dính kịch độc, ngươi cảm thấy độc này nguy hiểm như vậy, nhóm sát thủ đó có ăn giải dược trước hay không? Còn nữa, quan trọng nhất chính là Lãng Nhật của ta đã rất lâu không được uống máu, hôm nay để cho nó uống cho đã nghiện!"

Lãng Nhật trong miệng Mặc Yên chính là đại đao đỏ như máu trong tay nàng. Ở thế giới kia của Mặc Yên, người bình thường đều chỉ có một vũ khí bản mạng. Nhưng Mặc Yên cố tình lại không phải người bình thường. Vũ khí bản mạng của nàng là hai thanh đao, cũng là hai thanh đao hoàn toàn không giống nhau. Một cái chính là Lãng Nhật hiện tại đang đối chiến, một thanh khác gọi là "Phá Nguyệt", là một thanh đao toàn thân màu đen.

Sở dĩ nói hai thanh đao này hoàn toàn bất đồng, là bởi vì cho dù là tài chất, lực sát thương, khí linh hay tính cách từ lúc vừa mới sinh ra đã hoàn toàn không giống nhau. Lãng Nhật được nung ra từ Trung Hỏa Tinh Nguyên ở Thái Dương, am hiểu biến hóa dùng mưu kế, có thể tùy tâm biến thành bất luận hình dáng nào. Phá nguyệt, tuy rằng tên có chữ nguyệt, nhưng lại chẳng có một chút quan hệ nào với trăng cả. Chỉ là, bởi vì muốn phù hợp với Lãng Nhật cho nên nó mới có một cái tên như vậy*. Năng lực của Phá nguyệt tương quan với bản mạng thần thông của Mặc Yên, hơn nữa nó còn được Lôi Tinh Nguyên rèn luyện, có thể được xưng là vũ khí có thực lực mạnh nhất. Khí linh, tính cách của nó cũng trầm ổn bình tĩnh, rất có phong phạm của đại ca.

*Lãng Nhật Phá Nguyệt: Ngày dài phá vỡ mặt trăng

Nhưng cho dù Phá Nguyệt càng thêm lợi hại, Mặc Yên vẫn theo bản năng mà móc ra đại đao Lãng Nhật. Nàng luôn có một loại tâm lý ám chỉ, đó chính là không thể để Phá Nguyệt hiện thân trước mặt người khác, nếu không sẽ đưa tới mầm tai họa.

Lãng Nhật nghe được chủ nhân nhà mình nhắc tới, nó lại kích động mà lóe lên ánh sáng đỏ, gấp không chờ nổi mà muốn biểu hiện một phen. Sau khi đánh rớt ám khí đầy đất, nó "vèo" một cái, tự mình bay ra, chém chết một hắc y nhân. Người kia chết, lúc ngã xuống đất mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.



Mặt khác, đám hắc y nhân: !

Mặc Yên đỡ trán: Chơi quá trớn rồi!

Mặc Yên đề khí, phi thân về phía trước nắm lấy chuôi đao, "phụt!" vài tiếng, giải quyết đám hắc y nhân còn sót lại.

"Về sau ngươi không thể dễ dàng tự mình đi ra ngoài chơi đùa như vậy, miễn cho người ta còn cho rằng ta sử dụng yêu thuật gì. Ngươi phải biết rằng, cổ nhân phong kiến mê tín, lỡ đâu xem ta trở thành dị loại, sau đó bắt ta đem đi hỏa thiêu thì làm sao bây giờ?" Mặc Yên ý thức được bản thân phải dạy dỗ Lãng Nhật.

Lông xù xù: Những thứ trong thoại bản đều ném đi đâu rồi!

Lãng Nhật rung đùi đắc ý, một bộ lấy lòng. Tả Phiên Phiên nấp ở trong rừng cây, chỉ nhìn thấy Mặc Yên giống như người bị tâm thần, không ngừng đùa nghịch đại đao trong tay.

Vừa rồi, nàng ta vẫn luôn ẩn núp ở nơi tối tăm, vốn là muốn nhân lúc Úc Thanh đang đánh nhau không thể phân tâm, nàng ta sẽ lén lút đi trộm ngọc bội, thuận tiện lại cho nàng một đòn trí mạng. Nhưng không ngờ đám phế vật kia đến một nữ nhân cũng đánh không lại! Xem ra, nếu muốn lấy được hổ phù cùng ngọc bội, còn cần phải làm tính toán khác.

Từ trên mặt đất, Mặc Yên nhặt lên hai khối đá nhỏ. Một khối giao cho lông xù xù, để nó biến ra ngọc bội giả. Một khối khác rời khỏi tay, "vèo" một cái đập vào trán Tả Phiên Phiên. Với lực đạo kia, trong nháy mắt liền đánh ra một lỗ máu trên trán Tả Phiên Phiên.

"..."

Tả Phiên Phiên che lại cái trán bị đập trúng, kêu thảm thiết một tiếng. Nàng ta vừa buông tay liền thấy trong tay đầy máu, "A! Ta bị hủy dung! Mặt của ta!"

"Còn tưởng là ai giở trò quỷ!" Mặc Yên dựa vào tiếng kêu thảm thiết mà đi tới, "Ta còn có cảm giác bản thân bị nhìn chằm chằm! Thì ra nơi này còn cất giấu một con chuột già ngu ngốc!"