"Thanh Trần, mau dừng xe. Cậu đưa ông ta đến bệnh viện trước đi, tôi có chút việc muốn làm, đến lúc đó cậu gửi địa chỉ bệnh viện cho tôi." Mặc Yên nhìn thấy tin nhắn, không chút do dự đưa ra quyết định.
Phó Thanh Trần nghe lời dừng xe lại, mặt lộ vẻ nghi ngờ, "Chị dâu, làm sao vậy?"
"Chờ tôi trở về lại nói." Mặc Yên nói xong liền đẩy cửa ra, xuống xe. Ở ven đường, cô ngăn một chiếc xe taxi lại, nghênh ngang rời đi.
Phó Thanh Trần quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên trên ghế sau, tâm tình phức tạp lái xe đi.
Tin tức Phó Nam bị mang đi rất nhanh liền có người báo cho Hắc Long. Trong lòng Hắc Long cảm thấy không yên, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đi tìm Bạch Tuyết Liên.
"Cô để người khác mang ông ta đi như vậy, có thể để lộ tin tức của chúng ta hay không?" Trước nay Hắc Long đều cảm thấy Bạch Tuyết Liên không có đầu óc. Bằng không, dựa vào nhân mạch của cô ta cũng sẽ không đến mức thảm hại như hiện tại, còn phải giả chết để thoát thân. Nhưng biết làm sao được, hiện tại bọn họ chỉ có thể dựa vào người phụ nữ ngu xuẩn này, đều là châu chấu trên một sợi dây thừng. Nếu bọn họ muốn ra nước ngoài thành công, thì bọn họ bắt buộc phải bảo vệ tốt cô ta.
Bạch Tuyết Liên lười biếng mà nằm trên ghế dựa, không để bụng nói: "Để lộ tin tức gì chứ. Ông ta cùng Thịnh tổng như nước với lửa, anh cảm thấy Thịnh tổng sẽ tin tưởng kẻ thù hao hết tâm tư hại hắn, hay là sẽ tin tưởng người đầy ý muốn hợp tác như tôi đây. Hơn nữa, cho dù ông ta nói ra chuyện ma túy là do chúng ta đổi, nhưng ông ta có chứng cứ sao? Người được phái đi hãm hại công ty dược Thịnh Thế chính là người của ông ta, đi đến cửa Thịnh Thế gây sự cũng là người của ông ta, có quan hệ gì với chúng ta?"
"Nếu ông ta nói ra chuyện cô không chết thì sao?"
"Ông ta có chứng cứ sao? Bác sĩ trong bệnh viện chứng minh tôi đã tử vong. Cha mẹ tôi cũng đã đem thi thể đi rồi. Bọn họ bởi vì mất đi con gái nên đã quyết định rời khỏi mảnh đất gây thương tâm này. Cho dù có người hoài nghi tôi không chết thì có thể làm gì. Chờ tôi diệt trừ Doãn Diệu Nhan xong liền lập tức mang mấy người cao chạy xa bay, đến lúc đó không ai có thể tìm được tôi." Bạch Tuyết Liên cố ý tăng thêm ngữ khí khi nói "mang mấy người". Cô ta biết tử huyệt của những người này ở đâu. Chỉ cần chặt chẽ nắm điểm này trong tay, những người này cũng sẽ không dám phản bội cô ta.
Quả nhiên, Hắc Long nghe cô ta nói xong liền yên lòng, không hề truy hỏi.
Mặc Yên leo lên xe taxi, báo địa chỉ. Lông xù xù đã lâu không xuất hiện lại bắt đầu nhảy nhót, "Tiểu Yên Nhi, ngươi cũng không biết là ai gửi tin nhắn liền tùy tiện đi đến, nhỡ đâu là bẫy rập của Bạch Tuyết Liên thì sao!"
"Giác quan thứ sáu nói cho ta biết, không phải Bạch Tuyết Liên."
Lông xù xù: Chậc.. Xin tha thứ ta không phải một con thú tốt, cũng không thể lý giải loại giống như giác quan thứ sáu này.
Mặc Yên lại tiếp tục nói: "Hiện tại, cô ta căn bản không dám xuất hiện ở nơi công cộng, quán cà phê Lâu Ngạn trên đường Hồ Tây thuộc về nơi tương đối đông đúc, lưu lượng khách rất lớn. Vả lại, biết số di động cá nhân của ta đều là người quen có quan hệ không tồi với ta. Chỉ ngoại trừ một người, ta cảm thấy người kia có thể lợi dụng được, cho nên cố ý tìm người tiết lộ cho cô ta."
"Là ai?" Lông xù xù hiếu kỳ nói.
"Tới rồi ngươi sẽ biết." Mặc Yên vẻ mặt thần bí.
Xe taxi thuận buồm xuôi gió, không gặp phải bất kỳ chướng ngại nào, rất nhanh liền đến đường Hồ Tây, quán cà phê Lâu Ngạn. Sau khi Mặc Yên vào cửa liền nhìn xung quanh, không ngoài dự đoán mà nhìn thấy một người quen.
"A! Là trợ lý của Bạch Tuyết Liên!" Lông xù xù la toáng lên.
Không để ý đến lông xù xù, Mặc Yên lập tức đi đến vị trí của tiểu trợ lý, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô ta mà ngồi xuống.
"Một ly Americano, cảm ơn!" Mặc Yên nói với phục vụ.
"Hình như cô nhìn thấy tôi cũng không kinh ngạc một chút nào." Hai mắt tiểu trợ lý nhìn thẳng Mặc Yên, cùng hình tượng vâng vâng dạ dạ ngày xưa khác một trời một vực.
Mặc Yên cười cười, "Bên trong dự kiến."
Biểu tình tiểu trợ lý căng thẳng, ánh mắt cảnh giác.
"Đừng khẩn trương, tôi cũng sẽ không làm gì cô. Cô tìm tôi tới không phải có chuyện quan trọng sao, nói đi!"
Tuy trong lòng tiểu trợ lý có chút bất an, nhưng nghĩ đến mục đích mà hôm nay cô ta tới, cho nên vẫn đứt quãng mà nói ra.
Tối hôm qua, một người chị em của tiểu trợ lý thất tình, cô ta liền đi đón. Bởi vì sắc trời quá muộn, lại là ở vùng ngoại thành nên cô ta quyết định ở lại. Sáng hôm nay, thời điểm tiểu trợ lý rời đi có đi ngang qua một cái ngõ nhỏ, cô ta nghe được có âm thanh cãi nhau. Xuất phát từ tò mò nên cô ta liền tránh ở một bên xem, không nghĩ tới lại nhìn thấy một người mà cô ta không thể tưởng tượng được. Người nọ đúng là Bạch Tuyết Liên, cô ta đang ở cùng một đôi vợ chồng trung niên nói cái gì đó, tiểu trợ lý lập tức móc di động ra, chụp cảnh này lại. Sau khi về đến nhà, nghĩ tới nghĩ lui, hơn nữa còn bị tâm trả thù quấy phá, vì thế liền có giờ phút gặp mặt này.
"Cô muốn công bố ảnh chụp này ra ngoài thì có thể tự mình làm, hà tất phải qua tay của tôi? Ở đây chỉ có hai người chúng ta, cô có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra đi!" Mặc Yên không nhanh không chậm mà uống một ngụm cà phê.
Tiểu trợ lý nghe xong lời này cũng không hề che giấu, "Ảnh chụp này đối với cô mà nói hẳn là rất quan trọng. Cô bỏ tiền ra mua. Hơn nữa, hiện tại tôi không có công việc, cô giới thiệu tôi cho một nữ diễn viên khác. Cô là đạo diễn, chuyện này hẳn là không khó đúng không!"
Mặc Yên thấy cô ta bày ra bộ dáng nói lý, liền cảm thấy có chút buồn cười. Huống chi lông xù xù còn đang ở trong không gian, nó lớn tiếng oán giận bản thân lúc trước mắt bị mù mới đồng tình với cô ta. Lúc cảm thấy bản thân sắp không nhịn được cười, cô không thể không dùng nắm tay ngăn trở khóe miệng hơi nhếch lên, bình tĩnh trong chốc lát, sau đó nghiêm mặt nói: "Thì ra cô đã tính toán kỹ! Vừa có thể trả thù Bạch Tuyết Liên đã khắc khe đối với cô, lại có thể vớt được chỗ tốt từ tay tôi, đúng là một công đôi việc. Kế hoạch giả chết tan vỡ, Bạch Tuyết Liên cũng chỉ đem lửa giận cùng hận ý chuyển lên người tôi. Cô ta vội vàng đấu cùng tôi, căn bản sẽ không để ý ai là người chụp những tấm ảnh đó. Nếu sự " thông minh tài trí " này của cô có thể đặt trên mục đích tốt, cô cũng sẽ không thảm hại như bây giờ."
Tiểu trợ lý nghe lời châm chọc, trong lòng không vui, "Rốt cuộc cô có muốn ảnh chụp hay không? Tôi còn hẹn những người khác, không muốn ở chỗ này nghe cô nói lời vô nghĩa. Cô không muốn thì cũng có những người khác nguyện ý muốn." Nói xong, cô ta còn đứng dậy, làm ra bộ dáng phải đi.
Mặc Yên yên lặng nhấm nháp cà phê, chờ cô ta ngồi xuống lại. Quả nhiên, tiểu trợ lý thấy cô bày ra bộ dáng không để bụng, trong lòng liền gấp gáp, "Như vậy đi, không cần cô tìm công việc cho tôi. Cô chỉ là một đạo diễn mới, có thể biết được mấy nữ diễn viên chứ. Tôi muốn năm vạn, tôi nhận được tiền liền đưa ảnh chụp cho cô."
Mặc Yên: Mở miệng cũng thật rộng, cũng không sợ nghẹn!
"Tôi vẫn luôn rất tò mò, nếu Bạch Tuyết Liên đối xử với cô không tốt như vậy, vì sao cô lại không từ chức? Tôi đã điều tra ra được, thì ra cô ta có nhược điểm của cô trong tay!" Nhìn cả người tiểu trợ lý trở nên cứng đờ, Mặc Yên cười ác liệt, "Trước đây cô dựa vào chức vụ trợ lý của mình, chụp lén không ít ảnh tư mật của các nữ diễn viên bán cho paparazzi, kiếm lời không ít tiền! Cô nói thử xem, nếu chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng, cô hẳn là sẽ bị đá ra khỏi cái ngành này nhỉ, nói không chừng còn phải vào tù đó!"
Trên mặt tiểu trợ lý không còn chút huyết sắc, môi run run, vừa kinh sợ vừa tức giận, hận không thể cào nát gương mặt tươi cười không có ý tốt của Mặc Yên. Sau khi bình tĩnh lại, cô ta mới nói: "Cô muốn thế nào?"
"Dễ thôi, đưa ảnh chụp cho tôi!" Thành công bắt được quyền chủ động, tâm tình Mặc Yên sung sướng, "Còn nữa, về sau đừng làm loại chuyện này nữa, coi như tích đức cho cha mẹ bệnh tật của cô đi!"
Trong lòng tiểu trợ lý kinh hãi, run run rẩy rẩy mà móc USB ra đưa cho Mặc Yên. Mặc Yên lấy được chứng cứ liền xoay người đi ra khỏi quán cà phê, để lại một mình tiểu trợ lý trầm tư ở đằng kia.