Chương 12: Đạo Diễn Tổng Nghệ (12) - Video Giám Sát

Tin tức Mặc Yên bị cảnh sát mang đi rất nhanh đã bị mọi người biết. Bởi vì bên ngoài phim trường của chương trình《 Thời gian nguy cơ 》vẫn luôn có phóng viên âm thầm mai phục, đương nhiên sẽ không bỏ qua tin tức lớn như vậy.

Tin tức này vừa ra, cư dân mạng đều bùng nổ.

【 Quả nhiên là do đạo diễn này. Cô ta cùng Bạch Tuyết Liên có mâu thuẫn sâu sắc nhất. Đã đuổi người ta đi rồi mà còn không buông tha. Không lẽ còn muốn mạng của người ta, quá ác độc! 】

【 Độc nhất là lòng dạ phụ nữ. Lớn lên là mặt người dạ thú, một bụng ý nghĩ xấu! 】

【 Người như vậy nên nghiêm trị, có mấy đồng tiền dơ bẩn liền tưởng mình ghê gớm lắm, còn không phải sắp vào ngục giam rồi hay sao! 】

Mấy người không có tiền còn không cầu tiến luôn ôm tư duy "Tôi nghèo tôi có lý", căm ghét người giàu có. Bọn họ sẽ không quan tâm chân tướng sự việc, chỉ là cảm thấy người giàu có đều đáng chết. Cố tình, loại người này ở trên mạng vẫn luôn có người ủng hộ, cổ vũ uy phong.

Mặc Yên cứ như vậy mà bị bôi đen, từ nghi ngờ linh tinh trở thành đại quân anti-fan bao phủ.

Bạch Tuyết Liên nhìn thấy bình luận trên mạng cũng bị kinh ngạc một chút, sau lại lại đắc ý cười. Sau đó cô ta lại bỏ tiền mua thuỷ quân tiếp tục bôi đen Mặc Yên. Cô ta còn nghĩ rằng ông trời cũng đang giúp cô ta!

Lúc này, Mặc Yên đang ở Cục Cảnh Sát. Đối với sự tình phát sinh bên ngoài, cô một mực không biết, bất quá cũng có thể dự đoán được tình huống.

Ngược lại là Thịnh Tử Tấn, sau khi nghe Lương trợ lý báo cáo việc này, lòng nóng như lửa đốt mà đi đến Cục Cảnh Sát.

Đây là lần đầu Mặc Yên ngồi xe cảnh sát đi đến cục cảnh sát, trong lòng còn có chút hưng phấn. Bất quá trên mặt vẫn đạm nhiên như cũ, còn có tâm tình nói chuyện phiếm với lông xù xù.

"Sinh hoạt hôm nay thật là muôn màu muôn vẻ. Thế nào, vừa rồi có muốn ngồi xe cảnh sát hóng gió không?" Mặc Yên tâm tình sung sướng hỏi lông xù xù.

"Ngươi đương nhiên sướng rồi, ta cũng muốn được hóng gió." Lông xù xù oán niệm mãnh liệt, tỏ vẻ khát vọng đối với thế giới bên ngoài, cũng ghen ghét đối với Mặc Yên.

Mặc Yên nhìn biểu tình uể oải của cục bột trắng, nhịn không được bật cười, "Ha ha! Ngươi liền ngẫm lại đi!"

Thấy Mặc Yên không hề cố kỵ mà tươi cười, lông xù xù cố ý kích thích cô: "Ngươi còn cười! Còn không biết người bên ngoài nói ngươi như thế nào đâu!"

Tức khắc, Mặc Yên lộ ra biểu tình đắc ý, "Yên tâm, đều ở trong kế hoạch của bổn tọa."

"Cái di động kia là như thế nào? Ta nhớ rõ, ngày thường phòng nghỉ của ngươi đều khóa lại không phải sao? Ta chỉ ngủ một giấc, như thế nào ngươi lại bị người khác hãm hại?" Lông xù xù căn bản không rõ ràng lắm chuyện đã xảy ra.



"Cửa phòng nghỉ đương nhiên là do ta mở, là ta tự mình dẫn đường cho bọn họ. Bằng không, với trình độ của mấy người đó, không biết bao giờ mới mở được cửa!" Mặc Yên có chút ghét bỏ nói.

"Bọn họ?" Lông xù xù nghi hoặc hỏi.

"Bạch Tuyết Liên cũng không thể tự thân xuất mã, chỉ có thể tìm mấy tên đầu đất nguyện ý bị cô ta sai sử, trong chốc lát ngươi sẽ biết."

Phòng thẩm vấn Cục Công An.

"Chúng ta lục soát ra di động từ phòng nghỉ của cô, trải qua kiểm tra đo lường, đã xác nhận là cuộc gọi đến Bạch Tuyết Liên nữ sĩ xuất phát từ chiếc điện thoại này. Đối với chuyện này, cô có cái gì muốn giải thích không?" Cảnh sát trẻ tuổi nghiêm túc hỏi.

Mặc Yên không né không tránh, ánh mắt nhìn thẳng đối phương, nói: "Cái di động kia xác thật không phải là của tôi. Cửa phòng nghỉ của tôi đã bị hỏng hai ngày rồi, bất luận kẻ nào cũng có thể đi vào. Hơn nữa, nếu tôi gọi cuộc điện thoại kia, vì sao tôi gọi xong còn không ném nó đi, chẳng lẽ chờ mấy người tới phát hiện sao.."

Không chờ Mặc Yên nói hết, cửa phòng thẩm vấn đã bị gõ vang. Thịnh Tử Tấn mang theo một người đàn ông đeo mắt kính xa lạ đứng ở cửa, ánh mắt ôn nhu dừng ở trên người Mặc Yên, "Đừng sợ, tôi mang theo luật sư đến đây. Hắn sẽ giúp em. Tôi ở bên ngoài chờ em."

Mặc Yên: . Giờ phút này.. hẳn là ta nên biểu hiện thực cảm động.

"Tôi.. cảm ơn! Bất quá, có khả năng luật sư của anh không dùng được.." Biểu tình của Mặc Yên vi diệu.

"Vì sao lại không cần luật sư. Em muốn tự mình kháng án sao?" Thịnh Tử Tấn có chút tức giận nói, đến lúc nào rồi mà còn khách khí với hắn như vậy.

Mặc Yên đỡ trán, có chút bất đắc dĩ, "Anh làm như việc này thực sự là do tôi làm vậy, là anh đột nhiên xông tới đánh gãy lời nói của tôi. Vừa rồi tôi định nói là trên tay của tôi có chứng cứ."

Mọi người đều sửng sốt, còn có chứng cứ khác?

Mặc Yên nhìn mọi người đang mê mang, hào phóng giải thích: "Là thế này, con người của tôi đặc biệt chú ý sự riêng tư, cho nên phòng nghỉ của tôi có trang bị một ít camera mini, bảo đảm 360 độ không góc chết, quay lại toàn cảnh, là ở chỗ này." Nói xong, từ trong túi móc ra một cái USB đưa cho cảnh sát.

Trên máy tính, video giám sát chiếu rõ có trộm lẻn vào phòng nghỉ của Mặc Yên. Hơn nữa, hắn còn đem điện thoại để vào trong khe hở của ngăn kéo nhằm vu oan giá họa cho Mặc Yên. Quay được rõ ràng, hơn nữa còn quay được chính diện thủ phạm.

Cảnh sát trẻ tuổi hỏi Mặc Yên: "Cô biết người này sao?"

"Đương nhiên, ban đầu hắn còn là khách mời trong chương trình của tôi, diễn viên mới Lý nhiên."



"Trước kia hắn cùng Bạch Tuyết Liên tiểu thư có ân oán gì sao?"

"Lúc trước, hắn bảo vệ Bạch Tuyết Liên, sau lại bị vả mặt, mới rời khỏi chương trình chúng tôi. Còn việc bọn họ lén lút có mâu thuẫn gì hay không..", nói đến đây, Mặc Yên nhún vai, "Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm. Mấy người vẫn nên đi hỏi người trong cuộc đi!"

Ra khỏi phòng thẩm vấn, Thịnh Tử Tấn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không nhịn được mà buồn bực, "Sao lúc ấy em không lấy chứng cứ ra sớm, còn nháo đến Cục Cảnh Sát. Em có biết hiện tại bên ngoài đang nói em như thế nào không?"

Mặc Yên nhìn trái phải, không chút để ý nói: "Có phải chuyện lớn gì đâu. Tôi đến tham quan cục cảnh sát một ngày không được sao? Sau chương trình này, tôi muốn quay một chương trình liên quan đến phá án, trước hết đến đây tham khảo một chút", sau đó quay đầu nhìn Thịnh Tử Tấn, "Ngược lại là anh, hoàng đế không vội.."

Thịnh Tử Tấn cười như không cười, "Sao lại không nói, tiếp tục nói đi chứ!"

Mặc Yên chớp chớp mắt, "Ách.. Tôi không có ý tứ muốn nghi ngờ năng lực của anh.."

Thịnh Tử Tấn cười một chút, "Vừa rồi em nói bản thân rất chú trọng riêng tư, thế mà cửa phòng hỏng mấy ngày rồi mà em còn không tìm người sửa. Không phải là.."

"Cái gì?"

Thịnh Tử Tấn cúi người, dựa gần về phía Mặc Yên, nhỏ giọng bên tai cô: "Là em cố ý!"

Mặc Yên quay đầu, trừng mắt nhìn hắn một cái, "Tính ra anh cũng thông minh đấy!"

"Chà! Lúc này, nhược điểm của Doãn đạo diễn đang nằm trong tay tôi, lần sau tôi mời em ăn cơm không thể lại từ chối, bằng không.." Thấy trên mặt Thịnh Tử Tấn thể hiện biểu tình tiểu nhân đắc chí, Mặc Yên liền muốn đánh hắn một trận tơi bời.

"Anh có biết những người uy hiếp người khác như vậy, cuối cùng đều sẽ bị.." Mặc Yên dùng tay cắt một đường ở cổ.

"Em đành lòng sao?" Thịnh Tử Tấn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Mặc Yên, hỏi.

"Tôi có gì mà không đành lòng được chứ", Mặc Yên nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Thịnh Tử Tấn, nói từng câu từng chữ.

Sau một lúc, Mặc Yên vẫy vẫy tay, "Thôi được rồi, dù sao yêu cầu của anh cũng không quá đáng. Không phải ăn một bữa cơm thôi sao, ăn một chút cũng không khiến anh nghèo đi!"

Thịnh Tử Tấn thực hiện được ý đồ của mình mà mỉm cười.

Luật sư vẫn luôn đi theo phía sau: . Tôi là phông nền, tôi không xứng có được tên họ, thật chua xót..