Vương Tú lập tức nở một nụ cười ân cần: “Con xem, bây giờ con đi theo thiếu gia kia hưởng phúc, con cũng suy nghĩ đến ba của con một chút đi, hiện tại ba con sắp bị chủ nợ nhốt lại, nói mẹ không trả tiền sẽ đánh gãy chân ba con đó!”
“Tốt xấu gì con cũng là con gái của ông ấy, không thể thấy chết mà không cứu, không phải ba con là trụ cột trong nhà sao, nếu như ba con bị đánh gãy chân, thất nghiệp, em trai con cũng không học hành gì được!”
Hệ thống nói ở trong đầu Nam Hoan: “Bảo Bối, cô chờ một lát, để tôi đi kiểm tra.”
Một lát sau, hệ thống một lần nữa lên tiếng: “Là sự thật, người đàn ông đó đánh bạc vay rất nhiều tiền, hiện tại còn không gom đủ tiền nên bị bắt lại đánh.”
Sau khi Lâm Đại Hùng bị Tần Tri Dã dạy dỗ, cảm thấy mình rất uất ức, cho nên tìm đồng nghiệp uống chút rượu, uống được một lúc thì đồng nghiệp nói dẫn ông ta đi chơi thứ tốt.
Lâm Đại Hùng đã rất say, chờ đến khi tỉnh rượu liền phát hiện mình đã thiếu không ít tiền.
Ông ta muốn chạy trốn, nhưng sòng bạc ra tay còn nhanh hơn ông ta, trực tiếp bắt ông ta lại, sau đó thông báo cho Vương Tú.
Vương Tú nghe thấy con số trên trời này, cả người đều suy sụp, nhưng mà, bà ta nhớ tới đứa con gái mình xem nhẹ đến chán ghét.
Tiếng hệ thống đột nhiên vang lên: “Tôi đã biết rồi bảo bối! Tôi biết làm thế nào để tên cặn bã kia chán ghét chúng ta!”
“Cô chỉ cần thường xuyên đòi tiền cậu ta, sau đó lại bởi vì đòi tiền nên biểu hiện rất ngoan, qua không bao lâu, nhất định cậu ta sẽ không thích cô!”
Nghe thấy hệ thống nói, đôi mắt Nam Hoan đột nhiên sáng ngời: “Hệ thống cậu cũng thật thông minh, chúng ta nên làm sao bây giờ?.”
Nói xong, cô nhìn về phía Vương Tú: “Mẹ muốn bao nhiêu?”
Trông mắt Vương Tú lập tức liền toát ra vẻ tham lam, tuy rằng không biết vì sao thái độ Nam Hoan chuyển biến lớn như vậy, nhưng tóm lại đối với bà ta mà nói là chuyện tốt: “50 vạn, chỉ cần 50 vạn.”
Hệ thống hừ hừ nói: “Thật là quá đáng! Rõ ràng ông ta chỉ thiếu 30 vạn!”
Nam Hoan cười tủm tỉm mà nói với hệ thống: “Không sao cả, như vậy chúng ta liền có thể bị ghét nhanh một chút!”
Cô đưa số điện thoại của mình cho Vương Tú: “Hiện tại con không có tiền, nhưng con có thể mượn, đây số điện thoại của con nếu mẹ còn có việc thì hãy gọi điện cho con.”
Vào hôm qua Tần Tri Dã đã mua cho cô chiếc điện thoại, hoa mỹ rằng dùng để làm phương tiện liên hệ.
Nhưng hệ thống kiểm tra đo lường ra bên trong máy có cài định vị và nghe lén, cho nên Nam Hoan và hệ thống bởi vì chuyện này mà lần thứ hai độ hảo cảm với Tần Tri Dã tuột dốc không phanh.
Tuy nhiên, hiện tại đối với Nam Hoan mà nói, đây lại là chuyện tốt.