Quyển 4 - Phiên ngoại: Diệp Quân (Thượng)

15 tuổi lúc, Diệp Quân tiếp nhận quyền hành từ tay mẫu thân Diệp Lan.

Đương nhiên, trong mắt thế nhân, đó là là phụ thân của hắn.

Diệp Quân dung mạo hoàn toàn kế thừa dung mạo của cha mẹ, hơn nữa tuổi còn trẻ đã trở thành Thiếu soái làm chủ một phương.

Công tử trẻ tuổi, tiên y nộ mã.

Dung mạo, thân phận, địa vị như vậy, dẫn đến việc vô số nữ tử tre già măng mọc chạy theo như vịt.

...

Trong hoa viên, sau giờ ngọ, dưới ánh mặt trời rực rỡ, trên mặt bàn có không ít món điểm tâm ngon miệng, phối hợp với trà hoa hồng.

Đám tiểu tỷ muội khi hoạt động trà chiều, chủ đề bàn tán vĩnh viễn không rời khỏi một người —— Diệp Quân.

“Thiếu soái lớn lên trông thật dễ nhìn!”

“Thiếu soái là nam tử tốt nhất trần đời!”

“Nếu có thể gả cho hắn thì thực tốt ~”

“...”

—— Đó là do các ngươi không biết rõ tính cách của hắn có bao nhiêu ác liệt!

Nghe đám tiểu tỷ muội trầm mê, Lê Tử Nhụy trong lòng oán hận nói một câu.

Lê Tử Nhụy là con gái của Lê phó quan.

Không sai, chính là vị đại xử nam một thời kia.

Bất quá, bây giờ Lê phó quan đảm nhiệm chức vụ tướng quân, từ lâu đã sớm lập gia đình.

Nếu như các thiếu nữ khuê các đều đối với Diệp Quân ái mộ không thôi, nhao nhao đợi gả.

Như vậy, Lê Tử Nhụy nhất định là ngoại lệ.

Vì sao mà nàng nhất quyết muốn tránh xa Diệp Quân?

Có hai loại nguyên nhân ——

Một là, lúc nàng ra đời, thấy ai cũng khóc, chỉ khi nhìn thấy Diệp Quân, mới nở nụ cười tươi.

Nhưng mà, Diệp Quân lại...

Tiểu nam hài trắng trẻo xinh đẹp, chỉ vào bé gái bé gái trong tã lót, có chút ghét bỏ mà nói: “Nàng xấu quá.”

“...”

Oa một tiếng khóc lớn lên.

Đương nhiên, đây đều là do cha mẹ kể lại cho nàng nghe.

Tuy rằng khi đó nàng chỉ là một đứa bé cái gì cũng không hiểu, thế nhưng mà ——

Diệp Quân, ta với ngươi không đội trời chung!

Lí do thứ hai...

Là do nàng tự mình trải qua.

Lê Tử Nhụy nhớ rõ, năm đó nàng 5 tuổi, cái tên Diệp Quân kia 7 tuổi.

Nàng thích tiểu ca ca bán mứt quả ở phố bên cạnh.

A, mặc dù bây giờ ngẫm lại, có thể do nàng thích mứt quả nhiều hơn một chút.

Nhưng mà. . .

Vị tiểu ca ca kia, cầm lấy hai xâu mứt quả lóng lánh đi tới, Lê Tử Nhụy cho là người nàng thích cuối cùng cũng muốn thổ lộ, trong nội tâm có chút ngượng ngùng, còn có một ít kích động.

Nàng nghĩ đến nên nhận lấy lễ vật kia không đây.

Ai ngờ...

Người tiểu ca ca thổ lộ, căn bản không phải nàng, mà là cái tên Diệp Quân kia!

Đáng ghét nhất là, Diệp Quân đen mặt, lập tức lôi kéo nàng rời đi.

Vậy là mứt quả cứ như vậy không cánh mà bay..

Tình cảm của nàng, dùng phương thức sét đánh giữa trời quang mà chấm dứt...

Về sau.

Nghiệp Thành xuất hiện chiến loạn, cha mẹ mang theo nàng đến nhà ông ngoại tị nạn.

Lúc trở lại, đã là mười năm sau.

Năm đó Lê Tử Nhụy nhỏ nhắn nghịch ngợm, trổ mã thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều.

Nhưng mà, ác cảm của nàng đối với Diệp Quân kia nhất quyết không thay đổi.

Hừ hừ.

Chủ đề về Diệp Quân, Lê Tử Nhụy nghe đám tiểu tỷ muội blablabla mà muốn ngủ luôn tại chỗ.

Cuối cùng, Trương tiểu thư ra một đề nghị, để cho Lê Tử Nhụy lập tức tinh thần phấn chấn trở lại.

“Nhụy nhi, chúng ta tới chuồng ngựa đua ngựa đi”

“Được nha!”

Lê Tử Nhụy: Cuối cùng có thể không cần phải nghe đến chuyện của tên Diệp Quân kia, thật sự là quá tốt rồi!

Các vị tiểu thư đều cùng chung một suy nghĩ, nghe nói Thiếu soái thường xuyên đi tới chuồng ngựa, nói không chừng có thể sẽ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ...

Chuồng ngựa.

Lê Tử Nhụy thay xong bộ y phục đua ngựa, thấy tỷ muội của nàng ăn mặc càng xinh đẹp, lập tức trên trán xuất hiện hắc tuyến...

Bọn họ xác định mà muốn đi cưỡi ngựa, mà không phải tham gia tiệc tuyển phi sao?

Cách đó không xa.

Nhìn thấy một đám tiểu thư ăn diện sặc sỡ, Diệp Quân nhíu mày, môi mỏng khẽ mở, hỏi:

“Những người kia, là ai?”

“Bẩm Thiếu soái, họ đều là thiên kim thủ phủ trong thành, còn có Tử Nhụy tiểu thư nhà Lê tướng quân”.

Một bên, người hầu lập tức cung kính đáp.

“...”

Lê Tử Nhụy sao?

Nghe được cái tên này, dung nhan của vị Thiếu soái trẻ tuổi này không hiện lên vẻ khác thường nào.

Chỉ có cặp mắt đào hoa được kế thừa từ phụ thân Liên Mị, tựa hồ trở nên thâm sâu một chút.