Thế giới xoay tròn, không gian vặn vẹo.
Tình cảnh chung quanh đã hoàn toàn cải biến ——
Mỹ nam mỹ nữ chuyện trò vui vẻ trên thịnh yến hoa mỹ, các quý tộc khiêu vũ với nhau... Hết thảy đều biến mất không thấy gì nữa.
Không khí trong lúc đó trở nên yên tĩnh quái dị.
Phong Hoa lông mày nhíu một cái.
... Đây là nơi nào?
Đưa mắt nhìn bốn phía.
Nàng hiện tại... Tựa hồ ở trong biển sâu?
Vỏ sò lớn trắng noãn xinh đẹp tựa như một tòa cung điện.
Trang trí điểm xuyết lấy san hô, hoàng kim, rong biển, trân châu.
Bên trong giường chiếu lớn toàn thảm nhung như tuyết trắng, thoạt nhìn ôn hòa mềm mại mà thoải mái dễ chịu.
Dưới đất là hắc diệu thạch bóng loáng lạnh buốt, đẹp đẽ quý giá mà xinh đẹp.
Bốn phía là màu xanh đậm gần đen như mực nước biển, tựa hồ bị một cỗ lực lượng thần bí cùng cung điện bằng vỏ sò này.
Trong chỗ vỏ sò có vô số Dạ minh châu chiếu sáng, sự mờ tối bị ánh sáng đuổi đi, có thể trông thấy con cá đủ loại màu sắc đang bơi trên biển sâu.
... Thật đẹp.
Đẹp đến kinh tâm động phách, chấn nhϊếp nhân tâm.
Nhưng điều mà Phong Hoa quan tâm hơn cả ——
Trẫm là ai?
Trẫm ở nơi nào?
Trẫm đang làm cái gì?
Nàng cúi đầu nhìn chính mình.
Chiếc váy cung đình của Isabela công chúa, không biết từ lúc nào đã biến thành một thân trường bào màu đen.
Bên trên mặt ấn lên các hoa văn ngân sắc phiền phức tinh xảo, giống như phù chú tản ra nhàn nhạt hương vị thần bí.
Trường bào màu đen bao vây lấy thân thể uyển chuyển của thiếu nữ, làn váy như nhẹ nhàng buông xuống mặt đất, chỉ để lộ bàn chân trần trắng như tuyết.
Ba búi tóc đen giấu ở trong mũ áo choàng, ngẫu nhiên rơi xuống một đám.
Tuy rằng trong này không có gương, nhưng mà Phong Hoa nhìn thấy chính mình một thân trang phục, trong nội tâm đã mơ hồ có một phỏng đoán ——
Nữ Vu.
Nàng đã truyện cổ tích đọc qua Andersen.
Trong thế giới trước, nữ hoàng bệ hạ không chỉ ưa thích 《 bá đạo Tổng giám đốc yêu mến ta 》, 《 ác ma mật sủng nhỏ Sweetheart 》, 《 Tổng giám đốc thế thân ánh trăng sáng 》...
Phương Tây điển tịch cũng đọc lướt qua nhiều loại.
Đọc điển tịch Phương Tây, đương nhiên là bắt đầu từ cổ tích Andersen trước.
Mỹ nhân ngư đối với Vương tử vừa thấy đã yêu, đến nơi Nữ Vu ở trong biển sâu dùng tiếng ca duyên dáng để trao đổi, đem đuôi cá của chính mình biến thành hai chân.
Phong Hoa lại liên tưởng đến
Isabela công chúa... Tiểu mỹ nhân ngư Mascezel...
Hải yêu trước khi đi phẫn nộ nguyền rủa... Trường bào màu đen...
Nữ hoàng bệ hạ không khỏi đưa tay vuốt vuốt cái trán.
Nếu như nàng không có đoán sai, nàng hiện tại có lẽ có khả năng...
Đã từ Isabela công chúa biến thành Nữ Vu.
Thời điểm này, hệ thống khẳng định với Phong Hoa.
“Không sai. Bệ hạ người hiện tại bởi vì Hải yêu nguyền rủa, biến thành một vị Nữ Vu có đại ma pháp cường đại dưới biển sâu.”
Vẻ mặt Phong Hoa bình tĩnh, lãnh diễm mà hỏi: “Có biện pháp nào có thể phá giải nguyền rủa?”
Hệ thống im lặng thật lâu, đoán chừng là đi thăm dò tư liệu, sau khi trở về đem những điều mình biết, không sót một chữ đều nói cho Phong Hoa nghe:
“Hải yêu dùng mũi tên mà hôm nay bệ hạ bắn trúng mắt nó làm vật dẫn để nguyền rủa.”
“Ma pháp ở quốc gia phương Tây cổ có nhân tố hạn chế rất lớn, biện pháp phá giải nguyền rủa thường thường cùng vật dẫn có quan hệ.”
“Bệ hạ người bắn ra cái mũi tên này, là vì cứu tiểu mỹ nhân ngư... Không, là Đế Quân đại đại.”
“Cho nên muốn phá giải nguyền rủa, phải cùng tiểu mỹ nhân ngư... có một nụ hôn chân thành.”
Nụ hôn chân thành?
Đây chẳng phải là ——
Muốn cho tiểu mỹ nhân ngư yêu mến Nữ Vu là nàng?
Phong Hoa: Ha ha.
Hệ thống đang muốn nói cái nguyền rủa này, còn lâu mới đơn giản như trong tưởng tượng của nàng...
“... Nữ Vu đại nhân.”
Bên ngoài cung điện truyền đến một tiếng gọi ngây thơ.
Hết sức quen thuộc.