Quyển 2 - Chương 53

Nghĩ tới đây, Phượng Triêu Ca nhịn không được trào phúng chính mình:

Ngươi nghĩ đến những thứ này làm gì?

Lấy thân phận chân thật của Hoa Vân La, căn bản không có khả năng cùng Hoa Hương Trù phát sinh cái gì.

Nhưng là...

Hoa Hương Trù dùng chiêu nào đó áp chế thì sao?

Cho dù có ám vệ thế thân, cũng tránh không được bị Hoa Hương Trù bám đuôi chứ?

Hơn nữa, vạn nhất...

Hoa Hương Trù lặp lại chiêu cũ như lần trước tại phủ thái sư thì sao?

Không!

Trẫm không cho phép!

Phượng Triêu Ca bỗng nhiên đứng lên!

Ý thức được chính mình phản ứng quá mức kịch liệt, Phượng Triêu Ca nhất thời ngơ ngẩn.

Trẫm, tại sao phải để bụng như thế?

Một cái ý niệm trong đầu, đột nhiên nổi lên trong lòng.

Hóa ra, hắn vậy mà...

-

[ Keng! Mục tiêu nhân vật Phượng Triêu Ca, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 85! ]

Ngưng Hương cung.

Phong Hoa hơi chớp mắt.

Không nghĩ tới việc vắng vẻ tiểu kiều thê, khiến hắn vườn không nhà trống, hắn vậy mà cũng có thể cho nàng độ thiện cảm.

Xem ra thật sự là yêu thầm trẫm a.

Bất quá, trẫm hôm nay nhất định phải làm một tra nam.

Phong Hoa tư thái lười biếng ngồi ở một chỗ, ánh mắt nhẹ nhìn người đi ra sau tấm bình phong.

Hoa Hương Trù trên người chỉ mặc một tầng sa y hồng nhạt mộng ảo, như có như không lộ ra da thịt bên trong.

Tại đèn cung đình chiếu rọi xuống, lưu chuyển thành nhàn nhạt hấp dẫn.

Nàng đi đến trước mặt Phong Hoa, nhẹ nhàng thi lễ: “Hoàng Thượng, nô tì đã thay xong quần áo, người...”

Nói đến đây, Hoa Hương Trù ngẩng đầu, xấu hổ cùng e sợ nhìn Phong Hoa.

Trong đôi mắt, quả nhiên muốn nói lại thôi.

Phong Hoa đứng dậy: “Trẫm đi tắm trước ——”

“Để nô tì tới hầu hạ người...” Tay Hoa Hương Trù chạm vào vạt áo trước ngực Phong Hoa, động tác như muốn cởi ra.

Uyên ương nghịch nước, nàng cảm thấy cũng rất không sai.

Phong Hoa đột nhiên cầm chặt cổ tay Hoa Hương Trù, lực đạo hơi tăng.

Hoa Hương Trù mang theo thần sắc không hiểu, nhìn về phía Phong Hoa ——

Đèn cung đình chiếu xuống, long nhan thiên tử tuấn mỹ tinh xảo, hình dáng như ẩn dưới vầng sáng, giống như bức tranh thời Trung Cổ đẹp đẽ liên thành.

Cặp mắt kia lại sáng kinh người, ẩn giấu mũi nhọn lợi hại, trực tiếp làm Hoa Hương Trù hơi run trái tim một cái.

“Hoàng Thượng...?”

Nàng hãi hùng khϊếp vía hô một tiếng.

Thấy Hoa Hương Trù trong mắt đẹp lộ ra vẻ kinh hãi, Phong Hoa bỗng nhiên cười cười, ý lạnh thấu xương trong nháy mắt tản đi, âm thanh lười biếng mà ôn nhu nói:

“Đôi tay này của Hương Nhi thật mềm mại, sao có thể hầu hạ người khác được?”

“Ngoan, đi nằm trên giường, trẫm... Rất nhanh sẽ trở lại.”

Hoa Hương Trù lập tức xấu hổ tim đập, không khỏi suy nghĩ: Hóa ra, hoàng thượng là đau lòng ta.

Nàng cắn cắn môi anh đào, có chút thẹn thùng cúi đầu, nhỏ nhẹ nói:

“... Có thể hầu hạ Hoàng Thượng, là phúc khí của Hương Nhi, Hương Nhi không cảm thấy vất vả.”

Tại một khắc Hoa Hương Trù cúi đầu xuống, không hề trông thấy gương mặt Phong Hoa dần lạnh lùng xuống.

Nàng thần sắc tôn quý lãnh diễm, trong miệng nói ra âm thanh ngả ngớn chọc người, cùng biểu lộ trên mặt hoàn toàn trái ngược.

“Thế nhưng là trẫm đau lòng, đêm nay có lẽ Hương Nhi phải cực khổ nhiều.”

Lời này, mang tính ám chỉ mập mờ đậm đặc.

“...”

Hoa Hương Trù sắc mặt càng đỏ, cắn môi dưới, không nói gì.

“Ngoan, đi tới nằm trên giường, trẫm... Rất nhanh sẽ trở lại.”

“... Vâng.”

Hoa Hương Trù nhón chân lên, hôn vạt áo long bào một cái, lúc này mới thẹn thùng lả lướt quay người...

Trong tích tắc đó, Phong Hoa làm thủ hiệu.

Chỗ tối, một đạo hắc ảnh dần di động.