“Ngươi là ai? Trốn trong này làm gì?!”
Trước một khắc Hoa Hương Trù kêu lên sợ hãi, Phượng Triêu Ca đã cài được nút thắt cuối cùng.
Hắn từ án dưới đáy bàn chui ra, cúi đầu giơ lên một khối mực thạch, nói: “Thay Hoàng Thượng nhặt đồ vật.”
Thấy Phượng Triêu Ca ăn mặc y phục thái giám, có chút cúi thấp mặt mày, giơ cục mực trong tay, Hoa Hương Trù trong lòng nghi ngờ liền bỏ đi vài phần.
Nhưng mà, nàng nhớ tới đây tiểu thái giám vừa mới một mực ở bên dưới bàn nghe nàng quy hàng, Hoa Hương Trù liền cảm thấy không thoải mái.
Nàng đang muốn mở miệng làm khó dễ tiểu thái giám một chút.
Thực phơi bày một ít cái gọi là, không có được sủng ái mà bắt đầu kiêu căng.
Ai ngờ, Phong Hoa vào lúc này lại mở miệng nói:
“Đồ vật đặt lên bàn, Tiểu Ca tử ngươi đi xuống trước, trẫm cùng Hương phi trò chuyện riêng.”
“... Vâng.”
Phượng Triêu Ca yên lặng đem cục mực đặt tại trên bàn, đương nhiên động tác hơi chút nặng nề, lại quay người rút lui.
Bởi vậy, hắn không biết Phong Hoa cùng Hoa Hương Trù đến cùng là mật đàm cái gì, đã đạt thành giao dịch gì.
...
Buổi chiều.
Phượng Triêu Ca đổi về trang phục quý phi, không còn là một thân tiểu thái giám nữa.
Từ Hỉ tại trước mặt nàng, cũng từ đối với Tiểu Ca tử kiêng kị không hữu hảo, biến thành thái độ rất cung kính.
Bất quá.
Trong miệng nói lời cũng:
“Hoàng Thượng lại để cho lão nô tới đây báo cho nương nương một tiếng, ngài hôm nay ở lại chỗ Hương phi nương nương, nương nương người không cần chờ ngài.”
Theo lý mà nói, một khi quân vương nghỉ lại tại cung điện vị nương nương nào đó, ngoại trừ ngày mười lăm phải đến nội cung của Hoàng Hậu, đại khái có thể hoàn toàn chiếu theo tâm ý của mình, tùy tâm sở dục sủng hạnh phi tử, không cần nói rõ với bất luận kẻ nào.
Huống chi, Thiên Thánh hậu cung hiện tại chỉ có một vị Hoàng quý phi, đứng sau Hoàng hậu, vậy nên cái quy củ kia cũng có thể miễn đi.
Nhưng mà, Phong Hoa đi tới tẩm cung của Hoa Hương Trù lại mệnh lệnh Từ Hỉ chạy đến một chuyến.
Về phần dụng ý nha...
Tiên nữ cười không nói.
“...”
Nghe xong Từ Hỉ nói, Phượng Triêu Ca nhíu mày.
Trong miệng cũng thờ ơ, một câu cũng chưa từng hỏi, nói thẳng:
“Tốt rồi, Bổn cung đã biết. Ngươi lui ra đi.”
Từ Hỉ lúc rời đi, lại dùng ánh mắt đồng tình, lặng yên nhìn vị chủ tử này một cái, trong nội tâm không khỏi thở dài.
Đây là nội cung, không người nào ngăn được thời trẻ qua mau.
Đã từng là vị quý phi nương nương độc sủng hậu cung, ngoại trừ nàng, Hoàng Thượng chưa từng đặt chân đế cung điện của phi tần khác.
Hôm nay, Hoàng Thượng lại đến chỗ Hương phi nương nương, ai cũng biết ——
Hoàng Thượng tất nhiên là muốn sủng hạnh nàng không thể nghi ngờ.
Sau tối nay, cục diện Hoa Vân La độc sủng nhất, chỉ sợ cũng tan vỡ.
...
Hoàng đế bệ hạ rất không quen.
Ngày xưa, vào thời điểm dùng bữa, luôn có một thân ảnh ở đây.
Hôm nay thiếu đi đạo thân ảnh kia, Phượng Triêu Ca một mình yên lặng dùng bữa, trong nội tâm cảm thấy nỗi buồn không tên hiện lên.
Mỹ vị cung đình, trở nên đần độn vô vị, như là nhai sáp nến.
Nhúc nhích vài món, Phượng Triêu Ca liền làm cho người dọn đi.
Trong lòng tỳ nữ ở đây đều hiểu, hơn nữa hết sức đồng tình, nên cẩn thận hầu hạ.
Tối nay, tựa hồ đặc biệt dài dằng dặc...
Phượng Triêu Ca ngẩng đầu nhìn ánh trăng lành lạnh chiếu đến, cảm thấy bỗng nhiên phiền não.
Không, phải nói là tâm tình phiền muộn ngày càng lớn, cuối cùng vào lúc này như là... Núi lửa bộc phát.
Hắn không khống chế nổi chính mình, luôn nhịn không được suy nghĩ ——
Nàng, hiện tại cùng Hoa Hương Trù đang làm cái gì?
Dùng bữa?
Tắm cùng một chỗ?
Hoặc là tình chàng ý thϊếp lên giường...?