Trong con ngươi Hứa Nguy Chỉ lộ ra vẻ hốt hoảng, anh mạnh mẽ nắm lấy tay Nhan Hựu, có chút thống khổ mở miệng: "Nhan Nhan, Nhan Nhan, em nghe anh giải thích, anh chỉ là sợ hãi, anh chỉ là sợ em rời khỏi anh, anh không có, anh không có thật sự muỗn gϊếŧ em..."
Nhan Hựu cười nhạo: "Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao?"
Lông mi Hứa Nguy Chỉ run rẩy: "Nhan Nhan, Nhan Nhan, anh chỉ sợ, anh thật sự chỉ sợ... Anh sai rồi, anh biết là anh sai rồi, anh không nên, anh không nên như vậy, anh làm em sợ, là lôi của anh, Nhan Nhan..."
Nhan Hựu chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô ngồi xuỗng sô pha, che trán: "Hứa Nguy Chỉ, giữa chúng ta không có ai đúng ai sai, bởi vì chúng ta đều sai. Tôi thừa nhận lúc trước tôi vô cùng thiếu kiên nhẫn với anh, muốn ly hôn với anh, cho nên mới muốn nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng tôi thật sự tìm người khác, cũng chỉ là một mình Hồ Lăng, hơn nữa cũng không có thực sự phát sinh quan hệ gì. Tôi biết những lời này nghe rất vô trách nhiệm, tôi không chối lỗi của tôi, vì vậy ngay cả khi anh gϊếŧ tôi, tôi cũng không đổ lỗi cho anh, tôi sai là sai, tôi xin lỗi anh, xin lỗi, cho dù anh có muỗn làm gì, tôi cảm thấy mệt mỏi rồi, tôi cũng không còn sức để chống lại anh."
"Hữa Nguy Chỉ, tôi đã từng nghĩ tới việc rời khỏi anh, nhưng từ ngày đó tôi hòa hảo với anh, tôi cũng không còn nghĩ tới việc rời khỏi anh, tôi đáp ứng sẽ cùng anh hòa thuận ở cùng một chỗ, tôi nói được làm được. Chỉ là hôm nay anh nói bừa bãi như vậy, tôi cảm thấy rất thất vọng, ở trong lòng anh, chưa bao giờ tin tôi, tôi ở trong mắt anh, chính là một người phụ nữ rẻ tiền, chỉ biết lả lơi ong bướm, tôi không có lòng tự trọng, không có điểm mạnh, không có liêm sỉ, cho nên đi khắp nơi thông gian với người khác, đã như vậy, tôi muỗn hỏi một chút, vì sao anh không nguyện ý ly hôn với tôi? Chẳng lẽ anh thật sự muỗn gϊếŧ tôi, anh mới cam tâm sao?"
Hữa Nguy Chỉ nghe thấy cô chất vẫn, anh rũ mắt xuỗng, hồi lâu, anh thấp giọng mở miệng: "Nhan Hựu, là anh sai rồi, anh không nên không tin tưởng em."
Nhan Hựu lắc đầu: Tôi không cần lời xin lỗi của anh, tôi chỉ muỗn hỏi anh, rốt cuộc tôi phải làm gì, mới có thể làm anh hài lòng? Có phải muốn tôi từ chức ở nhà, mỗi ngày bị xích sắt của anh khóa lại, anh mới hài lòng không?"
Hữa Nguy Chỉ đi tới trước mặt cô, anh quỳ gối trên thảm bên cạnh cô, trên khuôn mặt trắng nõn tuẫn mỹ của anh, tràn đầy sự cầu xin và yếu ớt: "Nhan Hựu, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, anh thề, anh tuyệt đối sẽ không giam em nữa."
Nhan Hựu nhìn anh quỳ xuống, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khϊếp sợ, khuôn mặt cô có chút phiếm hồng, đừng mở đầu không nhìn biểu tình yếu ớt của Hứa Nguy Chỉ, cô thản nhiên mở miệng: "Vậy anh có thể tin tưởng tôi không?"
"Anh sẽ tin tưởng em." Hứa Nguy Chỉ cúi đầu mở miệng, mang theo sự cầu xin, anh nắm lấy tay cô, "Nhan Nhan, em đừng rời khỏi anh, cũng đừng hận anh, anh biết,
hôm nay là anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, em tha thứ cho anh, có được không?"
Nhan Hựu quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh đỏ hồng, thần sắc cực kỳ đáng thương, cô thở dài: "Chung quy là tôi có lỗi với anh, tôi đôi xử với anh, không xứng nói tha thứ."
Hữa Nguy Chỉ ôm eo cô, anh kể sất vào cô, tựa đầu lên bụng cô: "Nhan Nhan, chúng ta có con rồi, sau này không bao giờ chia lĩa nữa, anh sẽ vô cùng yêu em, vô cùng yêu đứa bé, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em cả đời."
Nhan Hựu thấy anh lại quay về dáng vẻ ôn nhu, nghĩ đến bộ dáng vừa khóc thê thảm của anh, chỉ cảm thấy buồn cười, cô đưa tay vuốt ve mái tóc của anh: "Hứa Nguy Chỉ, từ đầu đến cuối, em cũng chỉ có một người đàn ông là anh, anh tin cũng và ngớời nhộ m ođin v y em hno khôn chệ anh chi là nều anh lại hoơi nghi em
Hữa Nguy Chỉ vội vàng ôm chặt cô: "Anh sai rồi, em đừng nói những lời như vậy, anh không muốn em chết, em chết rồi, anh sẽ đau lòng, anh sẽ hỗi hận..."
Nhan Hựu biết, anh đang nói chuyện kiếp trước, cô thở dài: "Được rồi, đều đã qua hết rồi..."
Không có gì không qua được, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, không qua được cuỗi cùng cũng sẽ trở thành chuyện đã qua.