Xử lý xong hết thảy, Hứa Nguy Chỉ sợ hãi ôm cô, anh ôm chặt cô vào trong ngực, có chút suy sụp mà khóc: "Nhan Nhan... Đừng bỏ anh, anh đã sai... Anh đã sai... Anh không nên nói như vậy, anh không nên, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, em hãy tha thứ cho anh..."
Nhan Hựu đưa tay đẩy anh ra, cô lạnh lùng mở miệng: "Anh không sai, người sai là tôi, anh nói đúng, loại người như tôi, chính là tiện nhân, tôi chết cũng tốt, khuất mắt, anh không cần quản tôi." Nói xong cô liền muốn kéo băng gạc kia.
"Nhan Nhan!" Hữa Nguy Chỉ mạnh mẽ đè tay cô lại, ánh mắt anh đỏ bừng, trên mặt tuẫn mỹ tràn đầy nước mắt, "Em đừng làm thương tốn chính mình, cho dù là vì đứa bé, em cũng không thể làm thương tốn chính mình....".
Nhan Hựu nghe thấy anh nói như vậy, cô ngẩn người, lập tức ngây dại.
Hữa Nguy Chỉ nhìn thần sắc cô ngưng đọng, anh lau nước mắt của mình, đưa tay vuốt ve bụng cô: "Nhan Nhan, em mang thai, em biết không? Đã hơn một tháng rồi, em sắp làm mẹ rồi, em không thể tùy hứng nữa."
Nhan Hựu nghe thấy anh nói như vậy, ngay từ đầu có chút vui vẻ, nhưng thấy thái độ của anh thay đổi như thế, cô lập tức cảm thấy, có phải anh là vì đứa nhỏ mới săn sóc cô như vậy? Nghĩ tới đây, Nhan Hựu mỉa mai mở miệng: "Cho nên anh vì đứa bé này, có thể tha thứ cho tôi không?"
Hữa Nguy Chỉ ngẩn người, không trả lời.
Nhan Hựu cười lạnh, trào phúng đến cực hạn: "Anh không sợ đứa bé này không phải của anh sao?"
Hữa Nguy Chỉ mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt còn phiểm hồng tràn đầy sát ý mãnh liệt.
Nhan Hựu chỉ cảm thấy thất vọng, cô lạnh lùng nhìn anh: "Hữa Nguy Chỉ, đứa bé này là của anh, nhưng tôi không muốn, giữa chúng ta ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có, hôn nhân của chúng ta, tình yêu của chúng ta, tất cả đều biển mât rồi, đã như vậy, tôi còn sinh nó làm gì? Chi bằng bỏ nó đi."
Hữa Nguy Chỉ nhìn cô, sát ý trong con ngươi anh rút đi, chỉ còn lại khổ sở: "Nhan Nhan, em hận anh đến như thế sao?""
"Là anh ép tôi," Nhan Hựu cười lạnh, "Từ đầu đến cuỗi, anh cũng không nghe tôi giải thích một câu, anh liền nhận ra tôi và rất nhiều người có quan hệ, còn nói những lời đó để mỉa mai tôi, châm chọc tôi, tôi dựa vào cái gì mà tha thứ cho anh?
Huống hỗ, cho dù anh tin tưởng tôi, chỉ sự trong lòng vẫn sẽ có uẩn khúc, về sau sẽ còn tìm tôi tính sổ chuyện cũ, đã như vậy, tôi cần gì phải ở cùng một chỗ với anh,
Hữa Nguy Chỉ, hoặc anh gϊếŧ tôi, hoặc chúng ta ly hôn, anh chọn một cái đi."
Hứa Nguy Chỉ nghe thây cô nói như vậy, anh nhìn ánh mắt tuyệt tình của cô, trong mắt lại có nước mắt chảy xuỗng, anh nghẹn ngào: "Anh không muốn... Anh không muỗn chia tay em, Nhan Nhan, anh yêu em... Anh không thể chấp nhận đánh mất em, anh, chiều nay, đó chỉ là tức giận... Anh đã sai... Anh thật sự sai rồi..."
Nhan Hựu không để ý tới anh, cô đứng dậy, tìm kiếm trong phòng khách, cô tìm hồi lâu cũng không tìm được thứ cô muốn, lập tức cô lại đi vào phòng ngủ lục lọi, cô lục lọi bàn cạnh giường ngủ của anh, phát hiện con dao gấp kia.
Cô có chút trào phúng đối với con dao kia, đi vào phòng khách, nhét vào tay anh, sau đó cầm tay anh, nhằm ngay trái tim mình.
"Nào, gϊếŧ tôi đi," Nhan Hựu nói, "một nhát dao mất mạng, thật nhanh."
Hữa Nguy Chỉ nhìn bộ dạng lãnh đạm của cô, chỉ cảm thấy con dao gấp trong tay cực kỳ nóng rực, nước mắt trong mắt anh không ngừng rơi xuống: "Anh không muỗn, anh không muỗn gϊếŧ em, anh không muốn gϊếŧ em..." Nói xong anh giãy cổ tay cô ra, ném con dao gấp vào thùng rác.
"Không phải anh vẫn luôn muốn gϊếŧ tôi sao?" Nhan Hựu cười lạnh, ánh mắt cô sáng quắc nhìn chằm chằm gương mặt kinh hoàng của anh, "Mỗi buổi tối, anh đều tính toán gϊếŧ tôi như thế nào, chỉ cần tôi làm ra chuyện có lỗi với anh, anh sẽ dùng con dao kia không chút lưu tình đâm xuyên qua trái tim tôi, đúng không?"
Ánh mắt của Hữa Nguy Chỉ ngập tràn đau đớn, anh nghẹn ngào: "Em làm sao có thể... Làm sao em có thể..."
"Làm sao tôi biết à?" Giọng điệu Nhan Hựu lạnh nhạt, "Tôi vẫn luôn biết, mỗi buối tôi sau khi tôi ngủ thϊếp đi, anh đều sẽ ở bên tai tôi lẩm bẩm, Nhan Nhan, đừng rời xa anh, đừng phản bội anh, nếu không anh sẽ nhịn không được mà gϊếŧ em, phải không?"