- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Xuyên Nhanh: Nữ Chủ Không Phải Là Người Đứng Đắn
- Chương 7: Chồng tôi muốn gϊếŧ tôi 7
Xuyên Nhanh: Nữ Chủ Không Phải Là Người Đứng Đắn
Chương 7: Chồng tôi muốn gϊếŧ tôi 7
“Buông tôi ra!” Nhan Hựu nổi giận, cô xoay người, một cái tát vào mặt Hồ Lăng, cô ra tay vô cùng tàn độc, Hồ Lăng bị cô đánh lui về phía sau một bước, tay cũng buông ra.
Nhan Hựu vội vàng chạy về phía Hứa Nguy Chỉ.
“Nhan Hựu! Đồ khốn! Bây giờ cô trở mặt không nhận người sao?!” Phía sau, Hồ Lăng mắng cô, “Cô đừng quên, là cô chủ động thông gian với tôi!”
Xong rồi, Nhan Hựu trong lòng rêи ɾỉ, cô vất vả cố gắng lâu như vậy, một giây lại trở về trước khi bắt đầu.
Quả nhiên, 5252 nhắc nhở cô trong đầu rằng chỉ số hắc hóa của Hứa Nguy Chỉ lại tăng lên 80%.
"Nguy Chỉ, Nguy Chỉ, anh nghe em giải thích,” Nhan Hựu chạy đến trước mặt Hứa Nguy Chỉ, cô giữ chặt tay anh, “Em, em, lúc ấy em tức giận hồ đồ, em thật sự, em thật sự không biết mình đang làm gì, anh nghe em giải thích, em không phải cố ý, em thật sự không phải cố ý…”
Lời này nói ra chính cô cũng không tin.
Nhan Hựu ủ rũ, cô cúi đầu, trên mặt lộ ra biểu tình thất bại, cô thấp giọng cầu xin tha thứ, khẩn cầu khoan thứ: “Em sai rồi, xin lỗi, là lỗi của em, em không cầu xin anh tha thứ cho em, chỉ cầu anh đừng nhốt em lại…”
Hứa Nguy Chỉ giật giật khóe miệng, giọng điệu lạnh lùng: “Không phải anh ta có mưu đồ bất chính với cô sao? Sao lại giờ lại thành cô chủ động thông gian với anh ta?”
Nhan Hựu cắn môi, lần thứ hai cúi đầu cụp mi rũ mắt xin lỗi: “Xin lỗi, là lỗi của em, là em, là lỗi của em, nhưng mà, nhưng lúc ấy em đã hối hận, cho nên, cho nên em mới đánh anh ta…”
Lời giải thích này quá mức yếu lý, Nhan Hựu chỉ cảm thấy mình lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
Hết lần này tới lần khác, Hồ Lăng đi tới châm lửa: “Họ Hứa, vợ của anh cũng không phải là người tốt, thông gian khắp nơi, ngoại trừ tôi, cô ấy còn tìm không ít người, người khác cùng cô ấy đều là chơi đùa mà thôi, chỉ có tôi, tôi si tâm với cô ấy…”
“Cút!!!” Trong ánh mắt của Hứa Nguy Chỉ tràn đầy sát ý.
Hồ Lăng ngẩn người, lập tức giật khóe miệng, anh ta vui sướиɠ khi người gặp họa là Nhan Hựu, nhìn cô một cái, sau đó xoay người rời đi.
Nhan Hựu cúi đầu, tóc dài che mặt cô, lộ ra cằm nhọn bên ngoài, cắn môi, thoạt nhìn hết sức nhu nhược đáng thương, Hứa Nguy Chỉ thoạt nhìn, chỉ cảm thấy ánh mắt đầy mỉa mai.
“Cô chính là dùng bộ dạng đáng thương này đi quyến rũ người khác?” Hứa Nguy Chỉ lạnh lùng mở miệng.
Nhan Hựu ngẩng đầu, trợn to hai mắt nhìn anh, vành mắt đỏ bừng.
Hứa Nguy Chỉ nhìn hốc mắt cô đỏ lên, trong lòng thống khổ không chịu nổi, chỉ là giọng điệu của anh lại trào phúng: “Nhan Hựu, cô trăm phương ngàn kế quyến rũ người khác như thế, nếu đổi ý, là cảm thấy người kia không thể thỏa mãn cô sao? Tất cả những gì cô cần, không phải một người, mà là nhiều người, phải không?”
Sắc mặt Nhan Hựu trắng bệch, cô nhìn Hứa Nguy Chỉ trước mắt, chỉ cảm thấy anh thật xa lạ làm cho cô cảm thấy đáng sợ, lời anh nói làm cho cô khó chịu đến cực độ.
Hứa Nguy Chỉ nhìn sắc mặt cô trắng bệch đáng sợ, anh giật giật khóe miệng, giật lấy túi xách trong tay cô, lấy điện thoại di động của cô ra, mở khóa, anh mở danh bạ của cô ra, chỉ vào tên bên trong đưa tới trước mặt cô: “Vậy cô nói xem, ngay bây giờ, trong này còn có ai? Hôm nay cô nói tên tất cả bọn họ ra, tôi sẽ gặp từng người một, tất cả bọn họ đều ngủ với cô sao!”
“Chát!” Nhan Hựu tát một cái vào mặt Hứa Nguy Chỉ.
Nhìn gương mặt trắng nõn của anh phiếm hồng, ngón tay cô có chút run rẩy, bóng dáng cô có chút lao đảo: “Anh, anh, Hứa Nguy Chỉ, ở trong mắt anh, tôi đê tiện như vậy sao?!”
Hứa Nguy Chỉ bị cô đánh, chỉ cảm thấy buồn cười, anh quay đầu lại nhìn cô, trong mắt toàn là mỉa mai: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Nước mắt Nhan Hựu trong nháy mắt rơi xuống, cô nhìn Hứa Nguy Chỉ hai má phiếm hồng trước mắt, chỉ cảm thấy mình lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, cô lau nước mắt, khẽ cười một tiếng: “Có lẽ vậy, có lẽ tôi đê tiện, tôi đê tiện như vậy, chỉ có thể gả cho anh Hứa Nguy Chỉ!”
Hứa Nguy Chỉ vừa nghe thấy cô lại nói những lời này, lòng như tro tàn, anh nhìn cô, tiếp tục không chút lưu tình mà đả thương cô: “Cô nên cảm ơn tôi vì còn muốn giữ cô lại, đổi lại là người đàn ông khác, đã sớm đá cô ra khỏi nhà rồi.”
Nhan Hựu trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, cô chỉ cảm thấy mình không nên đến đây, còn không bằng chết, tùy ý để anh phát điên hủy diệt thế giới này như thế nào, cũng đâu liên quan gì đến cô, cho dù là cô chết, cũng không bị loại người này vô duyên vô cớ sỉ nhục.
Nghĩ tới đây, Nhan Hựu không nói nhảm nữa, cô xoay người rời đi, đi thẳng về phía đường cái, cô đi rất nhanh, đến ven đường, cô nhìn thấy một chiếc xe chạy như bay tới, không chút do dự, cô lập tức chạy về phía nó.
Một giây sau, một bàn tay hung hăng kéo cô trở về, chiếc xe kia và Nhan Hựu chỉ lướt qua nhau.
Nhan Hựu ngã xuống đất, dưới thân cô, là Hứa Nguy Chỉ bảo vệ cô.
Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của cô kiên quyết đi tìm cái chết, trong mắt anh tràn đầy sợ hãi, anh ngồi dậy, bối rối quan sát cô, đưa tay vuốt ve bả vai cô, nỗi lo lắng trong ánh mắt anh không hề giả dối.
Nhan Hựu nhìn thấy, chỉ cảm thấy khổ sở lại mỉa mai, cô vung tay anh ra, đứng dậy rời đi, Hứa Nguy Chỉ đi theo phía sau cô, nhắm mắt theo đuôi.
“Nhan Hựu.” Anh gọi cô, “Nhan Hựu, bình tĩnh một chút, cô bình tĩnh một chút.”
Trân châu trong con ngươi Nhan Hựu rơi xuống từng viên lớn, cô nghẹn ngào giận dữ hô lên: “Dù sao tôi cũng là tiện nhân khốn khϊếp, anh còn đi theo tôi làm gì?! Không bằng để tôi đi chết, chết khuất mắt anh rồi, không khiến anh chướng mắt nữa!”
Hứa Nguy Chỉ đưa tay muốn kéo cô, cô né tránh, đến cuối cùng, cô mơ hồ bối rối chạy lên, cô dùng sức chạy trốn, tóc dài bay trong gió, giống như thông qua cách này, cô có thể rời khỏi người khiến cô cảm thấy bị sỉ nhục này.
Hứa Nguy Chỉ nhìn bóng lưng đang chạy trốn của cô, trong con ngươi tràn đầy hắc ám, anh nghĩ, cô quả nhiên là muốn chạy trốn, bất luận như thế nào, cô cũng không chịu ở lại bên cạnh anh, cho dù làm bẩn mình, cô cũng không chịu an phận, đã như vậy, anh liền gϊếŧ cô!
Nghĩ tới đây, anh lập tức đuổi theo, đáng tiếc là, Nhan Hựu không chạy được bao xa, cơ thể cô mềm nhũn, lập tức hôn mê bất tỉnh, đồng tử Hứa Nguy Chỉ co rụt lại, mạnh mẽ bắt lấy cô.
Nhìn Nhan Hựu ngất xỉu trong lòng mình, anh đưa tay bắt mạch cho cô, lập tức, một cảm xúc vui sướиɠ từ trong con ngươi anh bắt đầu trào ra.
Anh nhìn Nhan Hựu ngất xỉu trong lòng, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu, anh nghĩ, anh muốn làm cha, anh và Nhan Hựu đã có con, thật tốt quá, thật tốt quá, anh và Nhan Hựu đã có con.
Lúc Nhan Hựu tỉnh lại, đã trở về nhà.
Cô nhìn cửa sổ không đóng, gió nhẹ thổi vào, mang theo đêm hơi lạnh, đèn neon ngoài cửa sổ lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.
Cô từ trên giường đứng dậy, nghĩ đến câu châm chọc mỉa mai của Hứa Nguy Chỉ đối với cô chiều nay, chỉ cảm thấy trong lòng đau đến chết lặng, cô đờ đẫn đứng dậy, đi ra phòng ngủ, đi qua phòng khách, vào phòng bếp, cô cầm một con dao gọt hoa quả, lập tức nghĩ có nên tự mình đâm vào bụng hay không.
Dù sao cũng chỉ là chết, chết thì thôi, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu.
Cô nghĩ đến cảm giác lạnh băng đau đớn mà Hứa Nguy Chỉ kiếp trước một đao đâm xuyên qua trái tim mình, cô không khỏi rùng mình một cái, nghĩ tới đây, cô từ bỏ việc đâm vào bụng mình, ngược lại trực tiếp cắt lên cổ tay.
Nhìn máu tươi tuôn ra, cô chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, những giọt máu rơi xuống sàn nhà, cô nhìn chúng nó tụ lại cùng một chỗ, hình thành một đống máu nho nhỏ, chói mắt, cô cười cười, giơ dao lên chuẩn bị cho mình một nhát.
Một giây sau, con dao gọt hoa quả trong tay cô bị đoạt lấy, lập tức, một tay khác mạnh mẽ che cổ tay cô đang điên cuồng chảy máu, Nhan Hựu vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hứa Nguy Chỉ mặt đầy nước mắt.
Anh gần như là khủng hoảng kéo cô từ trong phòng bếp lên sô pha, sau đó run rẩy tay cầm hộp thuốc dưới bàn trà, Nhan Hựu nhìn anh muốn thắt băng cầm máu cho cô, cười lạnh né tránh: “Không cần thiết, tôi chết thì tốt hơn.”
Trong mắt Hứa Nguy Chỉ rơi lệ, anh mở miệng, thật lâu, anh mới đứt quãng nói: “Anh sai rồi... Là anh sai, anh không nên, anh không nên nói như vậy... Nhan Nhan... Là anh sai…”
Nhan Hựu nhìn anh khóc thương tâm, chỉ cảm thấy mỉa mai, thần sắc cô lạnh lùng: “Anh có sai gì, anh lại không phạm tội đê tiện, người như tôi, chết cũng không đáng tiếc.”
Hứa Nguy Chỉ vẫn khóc, anh biết cô hoàn toàn hận anh, sẽ không nghe lời anh, tay anh chỉ có thể run rẩy giúp cô cầm máu, sau đó thay cô băng bó vết thương, Nhan Hựu nhìn ngón tay run rẩy của anh, rũ xuống con ngươi, im lặng không lên tiếng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Xuyên Nhanh: Nữ Chủ Không Phải Là Người Đứng Đắn
- Chương 7: Chồng tôi muốn gϊếŧ tôi 7