Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Nữ Chủ Không Phải Là Người Đứng Đắn

Chương 6: Chồng tôi muốn gϊếŧ tôi 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Nguy Chỉ đáp ứng Nhan Hựu cho cô làm việc, Nhan Hựu rất nhanh đã tìm được công việc mới, không vì điều gì khác, lý lịch của cô thật sự là quá mức hoàn mỹ, là sinh viên tốt nghiệp cùng một trường danh tiếng với Hứa Nguy Chỉ, khi cô còn học đại học đã tham gia hoạt động thực hành xã hội còn có một số ý tưởng sáng tạo đều đặc biệt xuất chúng, sáu năm sau khi làm việc cũng rất cẩn thận, công việc đều hoàn thành đặc biệt xuất sắc, ngoại trừ chuyện từ chức không có lý do, không có bất kỳ khuyết điểm nào khác.

Khi người phỏng vấn hỏi Nhan Hựu tại sao lại từ chức, Nhan Hựu không thể làm gì khác ngoài trả lời: “Bởi vì chồng tôi không yên tâm về tôi.”

Người phỏng vấn nghe cô nói như vậy, có chút ngạc nhiên: “Ý cô là, anh ấy khiến cô từ chức?”

Nhan Hựu mỉm cười: “Là anh ấy thay tôi từ chức.”

Người phỏng vấn im lặng.

Nhan Hựu tiếp tục nói: “Nhưng tôi cũng có ý định rời khỏi công ty kia, bởi vì trong công ty kia, có người quấy rối tôi.”

Người phỏng vấn lúc này mới nở nụ cười, anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt: “Cô yên tâm, công ty chúng tôi không có loại vấn đề này.”

Nhan Hựu gật đầu: “Tôi tin tưởng thực lực của công ty anh không cho phép chuyện này xảy ra.”

Người phỏng vấn gật đầu và nói cô quay về chờ tin tức.

Ba ngày sau, Nhan Hựu nhận được tin hoan nghênh cô vào làm việc.

Có công việc, cuộc sống lại khôi phục bình thường, Nhan Hựu và Hứa Nguy Chỉ ban ngày đi làm, buổi tối tan làm, hai người bình minh mà chia, hoàng hôn mà hợp, như thể lại trở về khoảng thời gian tân hôn, có lẽ so với khoảng thời gian đó còn ngọt ngào hơn, bởi vì hiện tại hai người dính chặt hơn, nhất là chuyện đó.

Bóng đêm bao trùm bốn phía, trong phòng khách không có bật đèn, trong màn hình lớn của TV đặt quảng cáo, nhưng không ai để ý, TV phát ra ánh sáng trắng óng ánh, chiếu sáng bóng người si mê quấn quýt trên sô pha.

Nhan Hựu ngồi trên người Hứa Nguy Chỉ, mái tóc dài nhẹ nhàng lắc lư, thân thể trắng như tuyết của cô dưới ánh sáng của TV, trắng nõn phảng phất như trong suốt.

Ánh mắt Nhan Hựu mê ly, chỉ cảm thấy gần đây Hứa Nguy Chỉ thật sự phát cuồng, thay đổi cách giày vò cô, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cô sẽ càng ngày càng hư hỏng.

Đợi đến khi tất cả chấm dứt, Nhan Hựu nằm sấp trên ngực Hứa Nguy Chỉ, cô cắn xương quai xanh của anh: “Nguy Chỉ, chúng ta cứ tiếp tục như vậy, sẽ rất nhanh có em bé.”

Hứa Nguy Chỉ ôm chặt cô, vuốt ve tấm lưng trơn bóng của cô: “Nhan Nhan, có một đứa bé cũng tốt, có con, em sẽ không chạy.”

“Em không cần” Nhan Hựu nhíu mày, “Anh mới làm việc được hai năm, em cũng mới sáu năm, chính là thời kỳ sự nghiệp thăng tiến, có con sẽ rất phiền phức. "Hứa Nguy Chỉ học liên tục thạc sĩ rồi đến tiến sĩ, vất vả lắm mới có thể làm việc, cô không muốn bị trói buộc tay chân.

Hứa Nguy Chỉ nghe thấy cô không muốn sinh con, cũng không ép buộc, anh cười khẽ, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc dài của cô: “Không muốn sinh thì thôi, thế giới riêng của hai người chúng ta còn chưa đủ.”

Nhan Hựu đảo mắt: "Hứa Nguy Chỉ, gần đây anh thật sự có chút quá đáng, nếu anh muốn có thế giới riêng của chúng ta, thì không nên thường xuyên làm chuyện này.”

Hứa Nguy Chỉ cười cười, không trả lời.

Anh ôm chặt cô, cảm nhận được sự ấm áp của mình ở bên trong cô, điều này khiến anh cảm thấy đặc biệt an tâm, ngón tay anh lưu luyến xương bướm sau tâm nhĩ trái của cô, ở đó, trái tim cô đang đập, mỗi một phút mỗi một giây, đều là chứng cứ cô còn sống.

Cô còn sống, ở trong lòng anh, ấm áp, mềm mại, biết khóc biết cười, sẽ ồn ào, sẽ mềm mại làm nũng, sẽ liều lĩnh oán giận, anh chưa từng cảm thấy, sinh mệnh tồn tại sẽ tốt đẹp như vậy, chỉ vì là cô, là Nhan Hựu, là Nhan Hựu của anh.

Nhan Hựu thấy anh không nói lời nào, liền ngửa đầu nhìn anh, cô nhìn thấy chiếc cằm duyên dáng của anh, thấy lông mi anh khẽ chớp, cô chống vai anh đứng dậy, tiếp theo nhìn gương mặt anh trong ánh sáng mờ ảo của TV, cô nhìn con ngươi đen nhánh của anh, cô cười: “Hứa Nguy Chỉ, anh yêu em như vậy, sợ em rời khỏi anh như vậy, rốt cuộc là vì sao?”

Cổ họng Hứa Nguy Chỉ có chút căng thẳng, anh ôm chặt eo cô, ấn cô xuống: "Nhan Nhan, anh chỉ yêu em mà thôi, về phần vì sao lại yêu em như vậy, anh cũng không biết.”

Nếu như em biết anh từng gϊếŧ em, mỗi ngày đều sống trong hối hận cùng nỗi nhớ nhung, mỗi ngày đều cầu xin ông trời thương xót có thể cho em trở về, mỗi ngày đều ở trong đám người tìm kiếm em, không tìm được em, sẽ phát điên, gϊếŧ người phóng hỏa, vi phạm pháp luật, vậy em có thể sẽ hiểu, vì sao anh yêu em đến như vậy, sợ em rời đi như vậy.

Nhan Hựu gật đầu, biết anh không nói thật, cô cũng không ép buộc, chỉ ngáp một cái: “Muộn rồi, chúng ta về phòng đi, ngày mai còn phải đi làm.”

Hứa Nguy Chỉ gật đầu, tắt TV, anh liền ở tư thế này bế cô lên, sau đó đi vào phòng.

“Anh thật sự không biết xấu hổ.” Nhan Hựu mắng anh, cô treo trên người anh, chân quấn quanh eo anh, “Bộ dạng này của anh, nào có bộ dạng thanh phong tễ nguyệt của một bác sĩ đâu, quả thực là tên dâʍ đãиɠ.”

Hứa Nguy Chỉ hôn lên trán cô: “Chỉ đối với em là như vậy.”

Nhan Hựu hừ một tiếng: "Nói được những lời đường hoàng này, trước kia sao lại không phát hiện anh lanh mồm như vậy.”

Hứa Nguy Chỉ đặt cô lên giường, lại động tay: “Xem ra em cũng không quá mệt mỏi, vậy lại một lần nữa đi.”

Nhan Hựu: “Đủ rồi... Đủ rồi…”

Cầu xin tha thứ là vô dụng.

Nhan Hựu đi ra khỏi công ty, nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã năm giờ rưỡi chiều, hai ngày qua Hứa Nguy Chỉ đã phải trực ca đêm, lúc này anh hẳn là đã rời giường, trở về vừa lúc có thể kịp cơm tối, nghĩ tới đây, cô cười cười.

Ngay khi cô đi về phía xe của mình, một người chắn trước mặt cô, người kia vừa hay chính là người đàn ông thiếu chút nữa phát sinh quan hệ với cô - Hồ Lăng.

Hồ Lăng vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt nhất thời tươi cười: “Nhan Hựu, không nghĩ tới cô thật sự ở công ty này, lúc trước tôi nghe qua bạn bè nói, tôi còn không tin đấy.”

Sắc mặt Nhan Hựu lạnh lùng: “Anh có chuyện gì không?”

Hồ Lăng vừa nhìn thấy cô như vậy, sắc mặt anh ta cứng đờ, lập tức lại tươi cười thêm xán lạn: “Nhan Hựu, anh chỉ nghĩ đến em, muốn gặp em thôi.”

Nhan Hựu cười lạnh: “Nếu như tôi nhớ không lầm, ngày đó hình như anh đã đồng ý với chồng tôi, sẽ không dây dưa với tôi nữa.”

Hồ Lăng đưa tay muốn kéo tay cô, Nhan Hựu lập tức lui về phía sau hai bước.

“Anh muốn làm gì?!” Nhan Hựu nổi giận.

Hồ Lăng thấy cô quả nhiên trở mặt không nhận người, anh nhất thời tức giận, anh chỉ vào mũi Nhan Hựu, mặt mày thẹn quá hóa giận: “Nhan Hựu, cô đừng quên, lúc trước cô đến quyến rũ tôi nói như thế nào?! Cô nói cô chán chồng cô, cô cảm thấy anh ta phiền phức, khống chế du͙© vọиɠ của cô, cô muốn ly hôn với anh ta, muốn theo đuổi sự kí©h thí©ɧ, cho nên muốn ngủ với tôi, những lời này anh quên rồi sao?! Ngày đó tôi không vạch trần cô, là để lại mặt mũi cho cô, như thế nào, cô làm gái điếm còn muốn lập đền thờ sao?!”

Nhan Hựu nghe thấy anh ta nói những lời này, lúc này mới nhớ tới hình như là có chuyện như vậy, khi đó vì muốn ly hôn Hứa Nguy Chỉ, cô đích thật nói không ít những lời này với Hồ Lăng, không nghĩ tới hôm nay lại trở thành nhược điểm để anh ta nắm thóp cô.

Nhan Hựu híp mắt lại: “Cho nên anh muốn làm gì?”

Hồ Lăng thấy thái độ của cô hòa hoãn, nhất thời lại tươi cười, anh ta đưa tay muốn kéo tay Nhan Hựu: “Nhan Hựu, anh không muốn làm gì, anh chỉ là nhớ em, muốn gặp em, ôm em, anh cũng yêu em, anh còn yêu em hơn chồng em.”

Nhan Hựu né tránh cái móng heo kia ra, cô cười lạnh: “Chạm vào tôi? Anh cũng xứng đáng à? Tôi chẳng qua chỉ là đùa với anh mà thôi, anh còn coi như là thật.”

Sắc mặt Hồ Lăng nhất thời khó coi.

Nhan Hựu mặc kệ sắc mặt anh ta như thế nào, cô lạnh lùng mở miệng: “Đúng vậy, lúc trước tôi có nói những lời kia, nhưng mà là do khi đó tôi và Hứa Nguy Chỉ đang mâu thuẫn, tôi nói hai câu về anh ấy thì làm sao? Tôi không thể chửi bới anh ta sao? Tôi không thể có chính kiến sao? Nhưng tôi hối hận, tôi không nên nói như vậy, dù thế nào anh ấy cũng là người đàn ông của tôi, tôi có thể nói về anh ấy như vậy, nhưng anh thì không!”

Hồ Lăng nhìn cô như vậy, chỉ cảm thấy cô đường hoàng: “Vậy cô tìm tôi làm gì?! Còn nói muốn ngủ với tôi?!”

Khóe miệng Nhan Hựu giật giật, cô vừa định mắng hắn, lại đột nhiên cảm thấy phía sau có một ánh mắt nóng rực hướng về phía cô, cô mạnh mẽ quay đầu lại, liền thấy Hứa Nguy Chỉ đứng ở phía sau anh ta, ánh mắt lạnh lùng tối tăm, mặt không chút thay đổi, cũng không biết nghe được bao nhiêu.

Một giây sau, Nhan Hựu xoay người muốn đi về phía anh, cô muốn giải thích cho anh, nhưng Hồ Lăng lại giữ chặt cổ tay cô.

Cảnh tượng trở nên lúng túng.
« Chương TrướcChương Tiếp »