Chương 50: Ta chết trong văn BL

Hách Liên Nạp bị cô nói một trận như vậy, sắc mặt anh trắng đến cực hạn, hốc mắt cũng đỏ bừng.

Nhan Hựu ngược lại không nghĩ tới anh sẽ khóc, cô giật giật khóe miệng: "Tôi khuyên anh, tốt nhất không nên kéo người khác cùng anh xuống địa ngục, bởi vì anh sẽ phát hiện, đến cuối cùng, người khác đều xuống địa ngục, mà chính anh lại còn đứng ở nhân gian, cô khổ lảo đảo, một thân cô độc, đó mới là địa ngục chân chính." Nói xong cô mạnh mẽ đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, sải bước trở về phòng.

Hách Liên Nạp nhìn bóng lưng cô, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Nghiêm Hữu quay đầu lại, liền phát hiện anh khóc, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hách Liên Nạp khóc, trước kia anh đều cường thế, lại thật không ngờ, cậu còn có thể nhìn thấy Hách Liên Nạp khóc.

"Anh..." Nghiêm Hữu thấp giọng mở miệng.

Hách Liên Nạp đột nhiên đứng dậy, anh lau nước mắt của mình, lạnh lùng mở miệng: "Có lẽ cô ấy nói đúng, tôi không nên kéo theo cậu, Nghiêm Hữu, tôi buông tha cậu, cũng buông tha cho chính mình, bắt đầu từ hôm nay, tôi và cậu chính thức chia tay, về phần tôi gây thương tổn cho cậu, ta sẽ chuyển cho cậu một khoản, cũng đủ cho cậu nửa đời sau sống cuộc sống giàu có, Nghiêm Hữu, tạm biệt." Nói xong anh lạnh lùng xoay người, không cho Nghiêm Hữu cơ hội nói gì.

Trước khi ra khỏi cửa, trên mặt Hách Liên Nạp lộ ra một nụ cười, trong con ngươi anh tràn đầy mưu mô tính kế, anh nghĩ, Nhan Hựu, anh lại một lần nữa bắt được em, lúc này đây, anh sẽ không để em rời khỏi anh.

Nghiêm Hữu vẫn luôn chờ đợi Hách Liên Nạp buông tha cho mình, nhưng khi anh thật sự đáp ứng buông tha cho cậu thì giờ khắc này, cậu lại đau lòng như đao cắt, cậu nhìn bóng lưng không chút lưu tình của Hách Liên Nạp, nước mắt trong con ngươi cậu rốt cuộc nhịn không được điên cuồng rơi xuống, cậu che mặt mình lại, hốt hoảng khóc lớn một hồi.

Nhan Hựu nghe thấy tiếng khóc của cậu, cô đứng ở cửa, chỉ cảm thấy tâm tư vô cùng phức tạp, thở dài, cô vẫn lựa chọn yên lặng trở lại phòng, tùy ý Nghiêm Hữu phát tiết cảm xúc của mình.

Buổi tối hôm đó, tâm tình Nghiêm Hữu suy sụp không nấu cơm, Nhan Hựu lại không ăn cơm tối, lúc này đây buổi trưa cô cũng không ăn, đói đến muốn gặm người.

Cô đói bụng, đói đến cuối cùng thật sự chịu không nổi, chín giờ tối, cô lén ra khỏi cửa, sau đó đi chợ đêm, gọi một đống bia và xiên nướng, yên lặng một mình ăn no.

Cô ăn quá mức nghiêm túc, một người thẳng đến bên cạnh đột nhiên ngồi xuống, cô nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô song của người nọ, chỉ cảm thấy thế giới đều huyền huyễn.

Cô đánh giá bốn phía một chút, Nghiêm Hữu cũng không có ở đây, cô nhất thời lộ ra nghi hoặc, hồ nghi nhìn Hách Liên Nạp: "Tiên sinh, anh ở chỗ này làm gì?"

Hách Liên Nạp nhìn miệng cô ăn đều là dầu, anh cau mày: "Đừng gọi tôi là tiên sinh, gọi tôi là Hách Liên Nạp đi."

Nhan Hựu ha hả: "Tôi và anh rất thân nhau sao?"

Hách Liên Nạp quay đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc: "Tôi cảm thấy chúng ta rất quen thuộc."

Nhan Hựu trợn trắng mắt: "Anh thật sự bị bệnh."

Hách Liên Nạp cũng không tức giận, anh mỉm cười: "Vâng, tôi bị bệnh, bị bệnh trong mười năm, nhưng không thể tìm thấy thuốc."

Nhan Hựu rũ mắt xuống, không để ý tới anh, cô cầm một chuỗi bánh bao nướng, nghiêm túc ăn.

Hách Liên Nạp nhìn tướng ăn của cô, chỉ cảm thấy gương mặt cô tuy rằng thay đổi, nhưng những động tác nhỏ kia một chút cũng không khác đi, nếu anh cẩn thận hơn một chút, có thể đã sớm phát hiện ra, ví dụ như lần đầu tiên ở trong bệnh viện, động tác cô gặm táo, lại ví dụ như thủ thế của cô khi đùa với dao găm của anh, những động tác nhỏ này, trong mười năm qua, anh đều nhìn thấy nhiều lần trong video.

Nhan Hựu thấy anh vẫn nhìn chằm chằm mình, trong lòng buồn bực có phải anh đã phát hiện ra cái gì không, nghĩ tới đây, cô nhíu nhíu mày, quay đầu lại trừng anh: "Anh nhìn tôi làm gì? Có chữ nào trên mặt tôi sao? "