Tuy rằng dây xích rất nhỏ nhưng cũng rất dài, đủ để cô hoạt động trong phòng, nhưng Nhan Hựu lại không thể đi tới cửa, không chỉ như thế, cô còn phát hiện camera giám sát trong phòng khách vẫn chưa được tháo dỡ, thậm chí còn có thêm hai cái, một cái ở ban công, một cái ở phòng bếp, chỉ còn phòng ngủ và phòng vệ sinh là an toàn.
Đối với hành vi cực kỳ giàu ham muốn khống chế này của Hứa Nguy Chỉ, Nhan Hựu cũng không thấy quen thuộc với chuyện này, cô đi ra ban công lấy chổi, đùng đùng vài cái liền chọc nát một cái camera giám sát trong phòng khách, tiếp theo là mấy cái còn lại trong ban công phòng bếp, phá hư toàn bộ hầu như không còn, cô ném toàn bộ chúng vào thùng rác, tiếp theo cô lại đi vào phòng bếp cầm dao và thớt, ngồi chơi trên sàn nhà chém sợi xích nhỏ.
Lúc Hứa Nguy Chỉ trở về, sợi xích trên chân Nhan Hựu đã bị chém biến dạng hơn phân nửa, nếu cố gắng dùng sức, là có thể thành công đào thoát.
Thấy Hứa Nguy Chỉ trở về, Nhan Hựu cũng không hề che dấu hành vi phá hoại của mình, vẻ mặt cô lạnh lùng thêm chán ghét nhìn thẳng Hứa Nguy Chỉ: “Anh đối xử với tôi như vậy, còn muốn tôi và anh không ly hôn? Anh còn nói anh không ép tôi à?”
Hứa Nguy Chỉ nhịn xuống lửa giận ngập trời sắp bộc phát của mình, anh sải bước tiến đến, đoạt lấy con dao gồ ghề trong tay Nhan Hựu, sau đó đặt nó trở lại phòng bếp, tiếp theo anh nhấc Nhan Hựu từ trên mặt đất lên, ném lên sô pha.
Anh giữ cô lại và bóp cổ cô: “Vậy cô muốn gì ở tôi? Tôi chỉ yêu cô, tôi không muốn cô rời khỏi tôi, không muốn cô đi ra ngoài để quyến rũ người khác, không muốn cô xuất hiện trước mặt người khác, miễn là cô ở bên cạnh tôi, giữ tôi, yêu tôi, cùng với tôi, mãi mãi bên nhau.”
Nhan Hựu nở nụ cười, mang theo châm chọc, trong con ngươi cô có nước mắt lăn dài: “Anh như vậy, tôi cảm thấy tôi sắp không biết anh là ai nữa rồi, tôi yêu Hứa Nguy Chỉ, không phải bộ dạng này của anh.”
Hứa Nguy Chỉ nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng anh đau đớn, anh nhíu mày, trong con ngươi xinh đẹp cũng có nước mắt tràn ra: “Nhan Hựu, là em ép anh, nếu em không náo loạn với anh, không nói ly hôn với anh, không thông gian với người khác, anh sẽ không đối xử với em như vậy, anh yêu em, rất yêu em, anh nhốt em lại, anh cũng không vui, anh biết em sẽ hận anh, nhưng anh không có cách nào, anh vừa thả em ra ngoài, em sẽ chạy đi khuất mắt. Anh không thể chịu đựng được, anh thực sự không thể chịu đựng được, anh sẽ phát điên, anh sẽ phát điên.”
Nhan Hựu nhìn thấy nước mắt chảy xuống trên gương mặt tuấn mỹ, nhìn thấy sự thống khổ trong con ngươi anh, cô chớp đôi mắt ướŧ áŧ, lập tức cười cười: “Thôi, là tôi nợ anh, vốn là tôi có lỗi với anh, nếu anh cao hứng như vậy, vậy tôi theo anh đi.”
Lông mi dài của Hứa Nguy Chỉ run rẩy, anh nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn lại: “Em, em không tức giận sao?”
Nhan Hựu thở dài, cô lau nước mắt trên mặt mình: “Tôi tức giận, nhưng giống như anh nói, là tôi đuối lý, cho nên tôi chỉ có thể tùy ý theo anh.”
Hứa Nguy Chỉ nghe thấy cô nói như vậy, anh ôm cô vào trong ngực, anh cúi đầu hôn khóe môi cô, giọng anh nỉ non: “Nhan Hựu, anh yêu em, anh thật sự yêu em, em đừng rời xa anh nữa, anh không muốn, anh không muốn mất em lần nữa…”
Nhan Hựu nhắm hai mắt lại, mặc cho nụ hôn của anh sâu sắc hơn.
Kế tiếp, ở góc sô pha, Hứa Nguy Chỉ và cô lại quấn quýt lấy nhau.
Lúc này đây, là hoàn toàn tập trung vào cuộc vui, không có bất kỳ chống cự hay miễn cưỡng, hai người đều vô cùng thoải mái, sợi xích trên mắt cá chân Nhan Hựu kêu leng keng, liên tục gõ xuống mặt đất, mang theo tiết tấu dài.
Kết quả là trong một ngày ngắn ngủi làm hai lần, khiến Nhan Hựu mệt đến cạn kiệt, buổi trưa sau khi ăn cơm trưa xong, cô liền ngủ một giấc đến khi trời tối, mãi đến khi Hứa Nguy Chỉ tan làm trở về, cô mới mơ màng bị anh đánh thức, thức dậy ăn cơm tối.
Sáng hôm sau, lúc Nhan Hựu tỉnh dậy, nhìn thấy Hứa Nguy Chỉ đứng trước gương, mặc quần áo sửa sang lại ống tay áo, anh nghiêng gương mặt trắng nõn tuấn mỹ, mặt mày tinh xảo, lông mi rất dài, cả người vừa cao vừa gầy, chân đặc biệt dài, là diện mạo đặc biệt khiến người ta chú ý.
Nhan Hựu ngồi ở đầu giường, nhìn thấy anh như vậy, không khỏi tán thưởng một tiếng: “Chồng tôi thật đẹp trai.”
Hứa Nguy Chỉ nghe thấy cô nói như vậy, quay đầu cười, dáng vẻ ôn nhu lâu rồi mới nhìn thấy được, hôm nay lại một lần nữa trở lại trên gương mặt anh, anh đi tới, sờ mái tóc dài của Nhan Hựu: “Sau này anh kiếm tiền nuôi em, em ở nhà ngoan ngoãn, được không?”
Nhan Hựu gật đầu: “Được, chỉ cần anh nuôi nổi tôi.”
Hứa Nguy Chỉ cười khẽ: “Chắc chắn nuôi được, em yên tâm, em chỉ cần xinh đẹp như vậy là được.”
Nhan Hựu ừ một tiếng, cô lại rút vào trong chăn: “Đi nhanh đi, đừng đến trễ.”
Hứa Nguy Chỉ hôn lên trán cô, trong lòng tràn đầy sung sướиɠ: “Nhan Nhan, anh yêu em.”
Nhan Hựu gật đầu: “Em cũng yêu anh.”
Hứa Nguy Chỉ vẻ mặt nhất thời kinh hỉ, anh ôm lấy cô: “Nhan Nhan, có thể nói thêm vài câu nữa được không?”
Nhan Hựu nhịn không được mà đảo mắt: “Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, vậy đã đủ chưa?”
Hứa Nguy Chỉ hạnh phúc đến đỏ hốc mắt.
Thấy vậy, trong lòng Nhan Hựu cũng chua xót.
Mấy ngày tiếp theo, Nhan Hựu đều trải qua cuộc sống say sưa như mộng này, không chỉ như thế, cô lại giống như trước làm nũng khoe khoang, đối với Hứa Nguy Chỉ dính chặt vào, như thể toàn tâm toàn ý ỷ lại vào anh, bởi vậy cảm giác an toàn của Hứa Nguy Chỉ cũng được thỏa mãn, chỉ số hắc hóa cũng rớt xuống 40%, chỉ cần xác nhận Nhan Hựu sẽ không rời khỏi anh, chỉ số hắc hóa của anh liền rớt vô cùng nhanh, đương nhiên, điều này cùng với sự hy sinh của Nhan Hựu là không thể tách rời.
Ngay sau khi Nhan Hựu trải qua nửa tháng cuộc sống bị giam lỏng, Hứa Nguy Chỉ cũng cảm thấy giam cầm cô như vậy cũng không tốt lắm, liền cởi xích cho cô, Nhan Hựu biết cuối cùng anh cũng buông bỏ một chút khúc mắc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn Hứa Nguy Chỉ thu lại sợi xích thật dài kia, chỉ cảm thấy buồn cười: “Chẳng lẽ sau này còn có thể dùng tới?”
Hứa Nguy Chỉ cười cười: “Nhan Nhan, cho dù không dùng tới, làm quà lưu niệm cũng được mà.”
Nhan Niếp ồ một tiếng, cô nhìn gương mặt nghiêng tinh xảo của anh: “Vậy em có thể đi làm không?”
Hứa Nguy Chỉ trầm mặc, không nói lời nào.
Nhan Hựu lại hỏi một lần nữa.
Hứa Nguy Chỉ lúc này mới quay đầu nhìn về phía cô, trong ánh mắt anh có chút âm trầm: "Nhan Nhan, anh đã thay em từ chức rồi.”
Nhan Niếp giật giật khóe miệng: “Em biết.”
Hứa Nguy Chỉ nở nụ cười, có chút chua xót mở miệng: “Nhan Nhan, em ở nhà được không? Anh nói anh sẽ nuôi em, em không cần đi làm, chỉ cần ăn uống vui chơi là được, anh nuôi được em.”
Nhan Hựu nghiêng đầu, trên gương mặt xinh đẹp có chút mâu thuẫn: “Hứa Nguy Chỉ, em cho rằng nửa tháng nay, hành động của em đã đủ để nói lên thái độ của em rồi, em nói em sẽ không rời xa anh, anh không cần như vậy, em sẽ rất khó chịu, em không muốn dựa vào anh mà sống, em cũng muốn độc lập, muốn tự do, anh có thể tôn trọng em hay không?”
Hứa Nguy Chỉ trầm mặc hồi lâu, anh mới ngẩng đầu nhìn cô: “Em thật sự muốn đi làm như vậy sao?”
Nhan Hựu gật đầu: “Em cũng muốn độc lập, anh hiểu không?”
Ánh mắt Hứa Nguy Chỉ sâu thẳm: “Em thật sự sẽ không rời khỏi anh sao?”
Nhan Hựu cười cười, dịu dàng mà tốt đẹp: “Không đâu, anh có thể tin em không?”
Hứa Nguy Chỉ ôm cô vào lòng, anh nhìn mặt cô, ánh mắt bướng bỉnh mà thâm tình: “Anh muốn tin em, nhưng anh rất sợ mất em.”
Nhan Hựu cười khẽ: “Anh không cần sợ mất em, Hứa Nguy Chỉ, em thề, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh.”
Hứa Nguy Chỉ nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, hồi lâu, rốt cục anh gật đầu.
Nhan Hựu như trút được gánh nặng nở nụ cười.