Chương 48: Ta chết trong văn BL

Nghiêm Hữu ngược lại nở nụ cười: "Tôi đã nói một lần, cậu nhớ kỹ không?" Khi đó cô vừa mới chuyển đến nhà cậy, cùng cậu đi dạo đến cửa hàng trái cây, cô hỏi cậu có thích ăn xoài không, Nghiêm Hữu trả lời cậu bị dị ứng xoài, Nhan Hựu liền nở nụ cười.

Nhan Hựu nghiêng đầu: "Cũng không có gì, không ăn xoài cũng có thể sống tốt, ha ha ha ha.

Nghiêm Hữu có chút cảm động, cậu đi tới bên cạnh cô, nghiêm túc nhìn cô: "Tiểu Bạch, tôi thật sự cảm thấy, cậu là ông trời phái tới cứu chuộc tôi, nếu như không có cậu, tôi có thể thật sự không sống nổi nữa."

Nhan Hựu cười tủm tỉm mở miệng: "Vậy xem ra tôi là thiên sứ."

Nghiêm Hữu nở nụ cười, xoa xoa đầu cô, lập tức xoay người đi vào phòng bếp.

Nhan Hựu thấy cậu đi rồi, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy ra một quả xoài từ trong túi ra.

Loại xoài nhỏ này, cô không thích ăn, ngược lại cầm trong tay bóp, xuyên qua lớp vỏ xoài, thịt quả kia đều bị bóp nát mềm ra, thành nước trái cây, sau đó cắn một miếng nhỏ, chậm rãi nhấm nháp.

Cô không biết, Hách Liên Nạp nhìn loạt động tác này của cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Ăn ba quả xoài nhỏ, Nhan Hựu khá no, cô ngồi trên thảm, cầm điều khiển từ xa, nhìn về phía Hách Liên Nạp đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính: "Này, tiên sinh, anh có phiền không chú ý tôi xem TV không?"

Hách Liên Nạp thản nhiên mở miệng: "Không ngại."

Nhan Hựu nghe thấy anh nói không ngại, cô liền tiếp tục nhìn tình yêu nông thôn của cô, cô nhìn vô cùng nghiêm túc, cười ha ha, tựa hồ không thèm để ý ánh mắt của người khác.

Hách Liên Nạp đột nhiên lên tiếng: "Cô có thích phong cách của bộ phim truyền hình này không?"

Nhan Hựu không hiểu ý anh là sao, cô liếc nhìn anh một cái: "Sao, anh cảm thấy sao? Tôi cảm thấy rất tốt, nhìn vào thấy hạnh phúc là được."

Hách Liên Nạp không lên tiếng, anh nhìn sườn mặt cô, chỉ cảm thấy cô thật sự rất giống, nếu không phải ngoại hình này, anh có thể cho rằng Nhan Hựu đang ngồi bên cạnh anh.

Nhưng nói cô giống, lại không giống, Nhan Hựu yếu đuối, va chạm một chút thì muốn nổi giận, trước kia anh hung dữ với Nhan Hựu, cô đều là nước mắt lưng tròng cầu xin tha thứ, hoàn toàn sẽ không giống như người con gái này đối với anh hô to gọi nhỏ, đối chọi gay gắt.

Nếu Nhan Hựu biết suy nghĩ của Hách Liên Nạp lúc này, có thể sẽ nói cho anh biết, đó là cô giả vờ, chỉ vì anh có thể không tàn bạo với cô như vậy.

Trong lúc nhất thời, tâm tư của Hách Liên Nạp phức tạp.

Lúc ăn cơm, Nhan Hựu nhìn bàn đầy thức ăn kia, hơn phân nửa đồ ăn đều cho dấm vào, cô chỉ cảm thấy cực kỳ thống khổ, cô chỉ có thể ăn ít dấm hoặc không có dấm ăn, Hách Liên Nạp nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, trong lòng có phỏng đoán, anh thản nhiên mở miệng: "Cô không thích ăn dấm sao?"

Nhan Hựu thật không ngờ Hách Liên Nạp lại phát hiện ra, cô có chút xấu hổ nhìn về phía Nghiêm Hữu ở một bên: "Tôi, tôi, tôi..."

Nghiêm Hữu nhìn cô xấu hổ, nhịn không được thở dài: "Tiểu Bạch, cậu không thích, có thể nói với tôi, không cần miễn cưỡng chính mình, tôi cũng sẽ làm đồ ăn không có dấm."

"Thực xin lỗi." Nhan Hựu cúi đầu mở miệng: "Tôi không phải cố ý."

Nghiêm Hữu buồn cười: "Mỗi người đều có sở thích riêng, cậu không cần phải xin lỗi vì điều đó."

Nhan Hựu lắc đầu: "Nhưng sở thích của tôi và cậu đều trái ngược nhau, cậu chiếu cố cảm xúc của tôi, tất nhiên là khó chịu, cho nên tôi mới không nói."

Nghiêm Hữu thật không ngờ cô vì mình suy nghĩ, cậu ngẩn người, có chút ngạc nhiên mở miệng: "Tiểu Bạch, vì sao cậu đối xử tốt với tôi như vậy?"

Đương nhiên là nhìn cậu đáng thương, Nhan Hựu trong lòng trả lời.

Tuy nhiên, cô tỏ ra khó xử: "Có lẽ vì tôi cảm thấy cậu và tôi rất giống nhau."

Nghiêm Hữu dở khóc dở cười: "Tôi đâu giống cậu đâu? Cậu không phải đã nói là hai chúng ta có nhiều sở thích trái ngược nhau sao?"