Nghiêm Hữu nhìn cô ăn nhanh như vậy, không khỏi buồn cười: "Tiểu Bạch, cậu chỉ ăn cơm, khó trách vóc dáng không cao."
Nhan Hựu trong lòng tức giận muốn chết, nhưng cô vẫn mỉm cười: "Có lẽ vậy."
Cơm nước xong, Nghiêm Hữu liền trở về thư phòng, Hách Liên Nạp đi theo cậu, Nhan Hựu nhìn bộ dạng hai người họ cũng không giống như muốn cãi nhau, liền quyết định thừa dịp này xuống lầu ăn chút đồ ăn ngon, nói không chừng hai người này còn muốn làm một chút, cô cũng không thể làm chậm trễ người ta.
Nghĩ tới đây, Nhan Hựu thở dài một tiếng, cô nói với thư phòng một câu tôi đi ra ngoài một chuyến, người bên trong không trả lời, cô cũng không nói thêm gì nữa, liền ra cửa.
Không dám đi xa, sợ Nghiêm Hữu có việc, Nhan Hựu ở cửa hàng tiện lợi 24/24 bên ngoài tiểu khu mua một phần bento, mua một cái bánh ngọt nhỏ, còn mua một phần mì tôm, cô nghẹn quá lâu, quyết định ăn thỏa thích một phen.
Nhân lúc nhân viên cửa hàng tiện lợi mang bento vào lò vi sóng để làm nóng, cô nhanh chóng ăn xong bánh ngọt nhỏ, sau đó cầm mì gói ăn, sau đó lại ăn sạch bento, ăn xong những thứ này, đã qua một giờ.
Sau khi ăn uống no nê, Nhan Hựu lại đến cửa hàng hoa quả mua một quả xoài lớn, ngồi trước bồn hoa bên ngoài tiểu khu, cô nhìn quả xoài lớn hơn mặt mình, hưng phấn lột vỏ, sau đó hung hăng cắn lấy.
Cô ăn quá mức chật vật, trên mặt đều là nước xoài, trên tay trắng nõn cũng vậy, ngay cả mũi cũng dính, thế nhưng trong mắt cô tràn đầy sung sướиɠ, đó là biểu cảm khi ăn được đồ ăn yêu thích.
Ngay khi Nhan Hựu ăn uống nghiêm túc, cô ngẩng đầu lên, liền thấy Hách Liên Nạp đứng ở cửa tiểu khu nhìn cô, trong anh mắt âm tình bất định.
Anh thấy cô ngẩng đầu nhìn anh, liền chống nạng đi về phía cô, Nhan Hựu liên tục lui về phía sau, đưa tay ngăn cản anh: "Chờ đã, chờ chút, chờ chút…."
Hách Liên Nạp dừng lại.
Nhan Hựu nuốt xoài trong miệng, cô nhìn thoáng qua nước xoài trên tay mình: "Này, tiên sinh, bây giờ tôi đang ăn, không muốn đánh nhau với anh, hôm khác được không?"
Hách Liên Nạp lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào.
Nhan Hựu lười để ý tới anh, cô nhìn thoáng qua quả xoài gặm một nửa trên tay, có chút luyến tiếc, cô do dự mở miệng: "Nếu không thì như vậy đi, nếu anh thật sự muốn gϊếŧ tôi, chờ tôi ăn xong đi, chết cũng phải làm một ma chết no mà."
Hách Liên Nạp nhướng mày, không trả lời.
Nhan Hựu thấy anh không lên tiếng, coi như anh đã đồng ý, cô lại ngồi trở lại bồn hoa, tiếp tục hưởng thụ xoài của mình.
Hách Liên Nạp thấy cô ăn uống nghiêm túc, anh thản nhiên mở miệng: "Cô có thích xoài không?"
Nhan Hựu cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi thích nhiều thứ lắm, xoài chỉ là một phần trong đó mà thôi."
Câu trả lời này, chậc, gần như giống như đúc, trong lòng Hách Liên Nạp chua chát.
Nhan Hựu thấy anh không đi, cũng không hé răng, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi hỏi tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào tôi? Anh sẽ không tự hỏi làm thế nào để gϊếŧ tôi, phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi không sợ anh đâu."
Hách Liên Nạp cười lạnh: "Cô không biết rằng cô càng nói như vậy, cô càng phơi bày nỗi sợ hãi của cô?"
Nhan Hựu a một tiếng, trợn mắt với anh: "Anh thật hiểu."
Với sự hứng thú của Hách Liên Nạp, ann nhìn xuống cô: "Tên của cô là gì?"
Nhan Hựu không để ý tới anh, nghiêm túc gặm xoài.
"Tôi nghe Nghiêm Hữu gọi cô là Tiểu Bạch, cô có phải họ Bạch hay không?" Hách Liên Nạp hỏi lại cô.
Nhan Hựu cắt ngang một tiếng: "Vâng, tôi họ Bạch, làm sao vậy?"
Hách Liên Nạp trầm ngâm: "Tên là gì?"
Nhan Hựu gặm xong xoài, ném vỏ xoài vào thùng rác, cô cảm nhận được ngón tay dính dính, chỉ muốn rửa tay, nhìn thấy dây dưa với Hách Liên Nạp, cô lạnh lùng mở miệng: "Gọi là tổ tông."
Lập tức trước khi anh không kịp phản ứng, nàng cười ha ha chạy về phía tiểu khu.
Hách Liên Nạp nhìn bóng lưng cô chạy như bay, ánh mắt vô cùng phức tạp. Tại sao anh không phát hiện ra, người họ Bạch này, giống cô như thế nào...