Hách Liên Nạp trầm mặc, lập tức xoay người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nghiêm Hữu nhìn về phía Nhan Hựu, gương mặt Nhan Hựu tươi cười: "Đừng lo lắng, tôi không sợ anh ta, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
Nghiêm Hữu thở dài: "Đừng chọc anh ta, anh ta là một người bị bệnh tâm thần, hơn nữa còn là loại phát điên." Nhan Hựu gật đầu: "Tôi biết rồi."
Nghiêm Hữu thấy vẻ mặt kiên định của cô, lúc này mới xoay người trở về thư phòng.
Nghiêm Hữu vừa đi, Nhan Hựu liền trở lại phòng khách, cô tiếp tục xem Country Love của mình, nhìn thấy cười ha ha, mặc kệ sắc mặt Hách Liên Nạp bên cạnh có khó coi biết bao nhiêu.
Hai người một người vui vẻ một người buồn phiền, hai thái cực trái ngược hoàn toàn, lại hài hòa kỳ lạ.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu rọi, Nhan Hựu nằm sấp trên tay vịn sô pha, dần dần mất tư thế, cô có chút buồn ngủ, nhìn ánh mặt trời màu vàng chiếu vào trong phòng, cô ngáp một cái: "Thời tiết thật tốt, thích hợp để ngủ."
Hách Liên Nạp ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía cô. Trong trí nhớ của anh, cô gái với khuôn mặt xinh đẹp kia nằm sấp trên bàn, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, cũng cảm thán như thế, thời tiết thật tốt, thích hợp để ngủ, sau đó cô liền ngọt ngào ngủ thϊếp đi, ngủ vài tiết, kêu thế nào cũng không tỉnh, đến khi tan học, anh cõng cô lên, cõng về nhà.
Nhan Hựu buồn ngủ, cô bắt đầu ngủ gật.
Nhưng cảm giác được tầm mắt của Hách Liên Nạp, cô lại mạnh mẽ ngồi dậy, quay đầu lại, vẻ mặt cô phòng bị nhìn anh: "Này, anh sẽ không nhân cơ hội gϊếŧ tôi chứ?"
Thật kỳ lạ, Hách Liên Nạp không lên tiếng, chỉ là môi khẽ mím lại.
Nhan Hựu thấy anh không lên tiếng, tựa lưng vào sô pha, cô bắt đầu chợp mắt, vừa chợp mắt vừa mở miệng: "Ừm... Thưa quý ông, tôi sẽ ngủ một chút... Muốn đánh nhau, nhớ gọi tôi..." Lập tức cô chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào sofa ngủ say.
Hách Liên Nạp nhìn gương mặt đang ngủ của cô, anh thở dài, đưa tay che mắt mình lại, chỉ cảm thấy mình thật sự điên rồi sao, nhìn ai cũng giống cô, chỉ là một câu nói mà thôi, làm sao anh có thể cảm thấy cô gái này giống cô như vậy?
Nhưng toàn thân cô ấy không có một chút gì giống cô, diện mạo, vóc dáng, động tác, lời nói và hành động, không có chỗ nào có thể so sánh với cô. Xem ra anh thật sự là nhớ đến phát điên, bây giờ nghiêm trọng đến mức muốn tìm bóng dáng của cô trên mọi người.
Anh quay đầu nhìn về phía cửa thư phòng, chỉ cảm thấy tâm tư của mình vô cùng phức tạp, anh biết Nghiêm Hữu không phải cô, nhưng anh chỉ có thể dựa vào Nghiêm Hữu sống sót, cậu không phải Nhan Hựu, nhưng anh chỉ có thể coi cậu là Nhan Hựu.
Anh cũng muốn chết đi theo Nhan Hựu, nhưng anh như thế nào cũng không chết được, hiện tại, trên vai anh lại gánh vác quá nhiều trách nhiệm, anh không còn là Hách Liên Nạp dễ dàng nói sinh tử nữa.
Nhan Hựu tỉnh lại lần nữa, là bị Nghiêm Hữu đánh thức, cậu lắc lắc cổ tay cô, giọng điệu nhẹ nhàng: "Tiểu Bạch, dậy ăn cơm trưa này."
Nhan Hựu mơ mơ màng màng ngồi dậy, cô dụi dụi mắt, sau đó gật đầu, đi về phía bàn ăn.
Khi cô nhìn thấy sườn chua ngọt, bắp cải dấm, cá dấm đường, biểu tình của cô trong nháy mắt cứng ngắc, cũng may còn có một món khoai tây chiên, cô miễn cưỡng ngồi xuống.
Nhan Hựu một mình ngồi một bên, Nghiêm Hữu và Hách Liên Nạp ngồi ở một bên, tuy rằng vẻ mặt Nghiêm Hữu không vui, nhưng cậu chung quy cũng không dám cãi lời. Nhan Hựu nhìn bộ dạng không được tự nhiên của hai người, không khỏi buồn cười, nhưng mà cô thức thời không lên tiếng.
Nghiêm Hữu thấy cô không ăn sườn nhiều, không khỏi quan tâm cô: "Tiểu Bạch, cậu không ăn sườn sao? Ăn nhiều hơn để bổ sung cơ thể." Nói xong Nghiêm Hữu gắp một miếng vào bát của cô.
Nhan Hựu chỉ cảm thấy cả người mình cứng ngắc, cô lại không dám hé răng, chỉ có thể rưng rưng nhét sườn vào miệng, vòng quanh là chua ngọt tổng hợp, nhưng cô vẫn nếm ra mùi dấm kia, cô chỉ cảm thấy mình ăn một khối cân, nuốt không nổi, nhưng vì cuộc sống, cô vẫn nuốt vào. Sau đó cô điên cuồng bới cơm, dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong một chén cơm, nói một câu tôi ăn no hai người từ từ ăn, liền buông đũa xuống một bên sô pha xem TV.