Chương 38: Ta chết trong văn BL

Nhan Hựu không quản được anh nhiều, cô nhặt nạng của anh lên, sờ sờ thân nạng, sờ vào tay cầm màu trắng bạc, lập tức có thứ gì đó bắn ra, Nhan Hựu kéo thân nạng ra, hóa ra là một lưỡi dao ngắn màu trắng bạc.

Cô cầm lưỡi dao đoản đi vòng quanh đầu ngón tay, chơi một chút, lập tức cười lạnh nhìn về phía Hách Liên Nạp: “Soái ca, đối đãi với người của mình không nên quá thô lỗ, nếu không dễ dàng chơi quá trớn.”

Hách Liên Nạp thấy cô cầm chủy thủ của anh chơi đùa, trong mắt tràn đầy sát ý, anh lạnh lùng nhìn Nhan Hựu: “Cô chết chắc rồi.”

Nhan Hựu lập tức dùng lưỡi dao ngắn chĩa vào cổ anh: “Hiện tại hai chúng ta ai chết chắc?”

Hách Liên Nạp nhất thời trong ánh mắt tràn đầy sát ý, ngoài cửa, hai tên vệ sĩ cũng móc súng ra nhắm ngay Nhan Hựu, chỉ cần cô cử động, bọn họ lập tức sẽ nổ súng.

Nhan Hựu mới không sợ anh, cô nhìn thẳng sát ý trong ánh mắt của Hách Liên Nạp: “Tôi gϊếŧ anh, thủ hạ của anh gϊếŧ tôi, coi như là huề, loại người như anh, đối đãi với người yêu của mình đều hạ độc thủ, cậu ấy bị anh làm cho thảm như vậy, anh không biết hối cải, ngược lại càng bức ép người, cách làm như vậy, cũng xứng đáng được yêu sao?”

Hách Liên Nạp nhìn trong ánh mắt lạnh lùng của cô, chỉ cảm thấy giống như đã từng quen biết.

Nhan Hựu thu liễm lạnh lùng, cô đem chủy thủ bỏ lại trong nạng, sau đó đưa cho Hách Liên Nạp, lại lộ ra ý cười trong sáng: “Cho nên, soái ca, đừng quá ép buộc, đến lúc đó được nhiều hơn mất, khóc cũng không kịp nha.”

Hách Liên Nạp nhìn cô thay đổi khuôn mặt của mình và cười lạnh: “Cô có nghĩ rằng cô hiểu tôi rất rõ không?”

Nhan Hựu nghiêng đầu: “Tại sao tôi lại hiểu anh, tôi không biết anh, tôi chỉ là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ mà thôi.”

Lập tức Nhan Hựu nhét nạng vào tay anh, cô xoay người đi tới trước mặt Nghiêm Hữu, vẻ mặt quan tâm: “Cậu không sao chứ?” Nghiêm Hữu lắc đầu, cậu nhìn thoáng qua Hách Liên Nạp sắc mặt âm trầm, lại nhìn về phía Nhan Hựu: “Cậu, sao cậu có thể đánh được anh ta?”

Nhan Hựu a một tiếng, cười hì hì: “Tôi đã luyện võ thuật, công phu da lông, bảo vệ chính mình.”

Nghiêm Hữu gật gật đầu, cậu nhìn về phía cô, mặt lộ vẻ khó xử: “Tiểu Bạch, cậu, cậu có thể đừng đi hay không…” Tuy rằng cậu biết yêu cầu này có chút quá phận, nhưng cậu thật sự sợ Hách Liên Nạp.

Nhan Hựu gật đầu, cô ngồi xuống bên cạnh cậu: “Được rồi, tôi sẽ ngồi đây trông chừng cậu, được chứ?”

Nghiêm Hữu lúc này mới yên tâm.

Hách Liên Nạp cười lạnh, châm chọc Nghiêm Hữu: “Cậu cho rằng cô ta ở đây thì tôi không có biện pháp gì với cậu sao? Cậu có tin tôi gϊếŧ cô ta không?”

Sắc mặt Nghiêm Hữu trắng bệch: “Anh gϊếŧ cậu ấy, tôi cũng không sống nữa, trái phải anh đều là người điên, bức chết Nhan Hựu thứ nhất, còn có Nghiêm Hữu thứ hai.”

Hách Liên Nạp nghe thấy cậu chọc mình đau đớn như vậy, anh nhất thời đầy căm hận: “Tôi nói bao nhiêu lần, cậu không được nhắc tới cô ấy!!!”

Nghiêm Hữu dường như cũng nghẹn đến cực hạn: “Vì sao không thể nhắc tới! Không phải là bởi vì tôi trông giống cô ấy, anh tìm thấy tôi?! Cô ấy bị anh ép đến phát điên, lái xe tự sát, anh không cho tôi nhắc tới, không phải là sự thật sao?! Loại người như anh, cực kỳ ích kỷ, nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ không chỉ đánh gãy một chân của anh, tôi nhất định đè chết anh trước, sau đó mới tự sát!”

Sắc mặt Hách Liên Nạp trong nháy mắt trắng bệch, hốc mắt anh đỏ bừng: “Cậu câm miệng! Cậu im đi!”

Nghiêm Hữu nhìn vẻ mặt thống khổ của anh, nhất thời cười lạnh: “Tôi nói không đúng sao?! Anh không quên được cô ấy, tìm tôi làm người thay thế, không biết tôi căn bản không phải là cô ấy! Cô ấy không thể quay lại, anh quên rồi sao, cô ấy đã nói trước khi chết, sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa! Ngay cả khi cô ấy sống lại, cô ấy sẽ không trở lại với anh!”