Liên Thành Dục lạnh lùng nhìn ông, giống như nhìn một người chết: “Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện là như vậy, nếu như nàng ấy có chuyện gì, trẫm sẽ để cho ngươi chết không có chỗ chôn!”
Lý thái y vội vàng quỳ xuống: “Lời nói của thần là thật, xin bệ hạ minh giám!”
Nhan Hựu cười cười, cô vỗ vỗ bả vai hắn: “Được rồi, đừng dọa Lý thái y nữa, ông ấy lớn tuổi rồi không chịu nổi sự đáng sợ của người, thϊếp thật sự không sao.”
Liên Thành Dục lúc này thần sắc mới hòa nhã lại: “Xuống, phối thuốc! Coi chừng mạng chó của ngươi!”
Lý thái y run rẩy lui ra, Tào công công đưa ông ra khỏi cửa.
Tiễn Lý thái y đi, Liên Thành Dục nhìn Nhan Hựu thần sắc tái nhợt trong ngực, ánh mắt hắn lạnh lùng dừng ở trên người Liên Thành Tuyên: “Hưu thư, tốt nhất là hôm nay trình lên, trễ một ngày, ta chặt đứt một ngón tay của ngươi, mười ngày không viết, ta tru ngươi mãn môn!”
Ánh mắt Liên Thành Tuyên không sợ hãi, tầm mắt của hắn dừng trên người Nhan Hựu, nhìn thấy máu tươi trên quần áo cô, trên khuôn mặt tái nhợt của cô, hắn suy nghĩ một chút, rồi mở miệng: “Nhan Hựu, ta có thể hỏi nàng một chuyện không?”
Nhan Hựu từ trên người Liên Thành Dục đứng dậy, đứng ở một bên, cô gật gật đầu: “Người hỏi đi.”
“Nếu nàng không thích ta, lúc ta lần đầu gặp nàng, nàng cười như hoa, là vì sao?” Liên Thành Tuyên hỏi.
Nhan Hựu suy nghĩ một chút, cô lắc đầu: “Ta không nhớ rõ”
Liên Thành Tuyên cười lạnh: “Đêm trung thu đó, duyên theo quạt rơi, nàng không nhớ rõ sao?”
Liên Thành Tuyên nói như vậy, cô nhớ ra, khi đó cô vừa mới cùng Liên Thành Dục thề hẹn bên nhau, thấy cái gì cũng vui vẻ, nhìn cái gì cũng cao hứng, cô nhớ rõ trên đường về nhà, thấy quạt của một công tử rơi xuống đất, lúc đó tâm tình tốt cô chủ động tiến lên nhặt lên, ý cười trong suốt đưa cho hắn.
Thì ra vị công tử kia, chính là Liên Thành Tuyên.
Nghĩ tới đây, Nhan Hựu có chút xấu hổ, cô nhìn thoáng qua Liên Thành Dục, phát hiện hắn cũng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ không vui, vì thế cô có chút chua xót cười cười: “Khi đó, ta vừa cùng... Bệ hạ tư định cả đời, trong lòng vui mừng, thấy quạt của người rơi xuống đất, liền cảm thấy không bằng kết thiện duyên làm việc tốt, về phần cười thế nào, chính ta thật sự không biết…”
Liên Thành Tuyên nhắm mắt lại, thì ra là như thế, thì ra từ đầu đến cuối, trong mắt cô cũng không có hắn.
Liên Thành Dục ngược lại tươi cười vô cùng tùy ý, hắn cầm tay Nhan Hựu, tâm tình sảng khoái vô cùng.
“Thôi, hưu thư ta cho nàng là được.” Liên Thành Tuyên thản nhiên mở miệng, “Cầm bút mực đến.”
Tào công công rất nhanh đưa cho hắn bút mực.
Liên Thành Tuyên quỳ trên mặt đất, rất nhanh viết xong bản hưu thư kia, Tào công công trình đến trước mặt Liên Thành Dục, Liên Thành Dục cảm thấy thỏa mãn nở nụ cười, hắn quay đầu lại nhìn Nhan Hựu: “Trẫm vốn có thể tự mình viết để cho hắn ký tên là được, nhưng trong lòng trẫm không vui, muốn hắn tự mình viết, Nhan Hựu, hôm nay thật tốt, rốt cục nàng cũng là của ta.”
Nhan Hựu ho khụ, cô hất tay hắn ra, không muốn nhìn bộ dạng kẻ chiến thắng kia của hắn: “Người vui là được rồi, thϊếp đi thay quần áo.”
Sau khi Nhan Hựu rời đi, Liên Thành Dục nhìn Liên Thành Tuyên, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tràn đầy ý cười: "Ngươi có biết nàng tâm duyệt trẫm bao lâu, ngươi cũng xứng cưới nàng? Nếu không phải ngươi từ trước làm khó dễ, nàng đã sớm là người của trẫm, hiện giờ ngươi đã hưu thê, chẳng còn liên quan gì đến nàng ấy, sau này nếu nhắc tới chuyện cũ này, đừng trách trẫm không để ý đến tình cảm ruột thịt! Cút đi, trở lại vương phủ của ngươi, đóng cửa ăn năn, đừng bao giờ bước ra ngoài!”
Liên Thành Tuyên đờ đẫn dập đầu, cảm tạ hoàng ân.
Mà Nhan Hựu vừa mới thay quần áo ở điện Ỷ Lan, đã nhìn thấy Tào công công đến tuyên chỉ, đối phương nhìn thấy cô, liền bảo cô không cần quỳ, đứng nghe phong.