Lời còn chưa dứt, Liên Thành Dục liền bóp cổ cô, nhìn cô gần như hít thở không thông mà đỏ hết cả mặt, bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn cũng vô lực nắm lấy hoàng bào của hắn, hắn cười cười: “Trẫm muốn nàng thì như thế nào? Nàng vốn nên là của trẫm.”
Nhan Hựu chỉ cảm thấy mình sắp chết, cô vỗ vỗ tay hắn, cầu xin hắn buông cô ra.
Liên Thành Dục nhìn thấy trong ánh mắt cô cầu khẩn, hắn cười lạnh một tiếng, lập tức buông cô ra.
Nhan Hựu được hắn buông ra, lại ho khan, cô che ngực lại, cánh tay trắng nõn mang theo vệt đỏ không ngừng vỗ lên ngực mình, Liên Thành Dục thấy bộ dạng đáng thương của cô, xúc động khiến sự bạo ngược kia lại bắt đầu dâng lên.
Nhan Hựu ho một hồi lâu, cô mới chậm lại vững vàng, cô nhìn Liên Thành Dục, trong mắt tràn đầy thất vọng cùng thống hận: “Cho dù người gϊếŧ thϊếp, người khi nhục thϊếp như vậy, thϊếp cũng hận người.”
Liên Thành Dục cười lạnh đứng dậy: “Nàng hận trẫm, trẫm cũng hận nàng, trái phải chẳng qua là tra tấn lẫn nhau, trẫm không sao cả, từ hôm nay trở đi, nàng chính là một nữ tử bình thường trong Ỷ Lan điện này, không có thân phận, không có phẩm giai, không có bất kỳ đãi ngộ bổng lộc nào, trẫm muốn nàng phải như vậy, không cần nàng cứ ở lại chỗ này, cả đời đừng đi ra ngoài!”
Cô thích vinh hoa phú quý như vậy, vậy hắn liền đoạt đi tất cả những gì cô muốn, bắt đầu từ hôm nay, cô ở chỗ hắn, chẳng qua chỉ là một con kiến tùy thời đều có thể bị nghiền chết.
Trong cung này mỗi người đều tôn quý thân phận cô, mỗi người xem trọng cô nhất đẳng, xem cô còn có thể diện gì đến cùng hắn nói về tôn ti!
Sáng hôm sau, Nhan Hựu phát hiện mình bị sốt, đầu óc cô choáng váng, thân thể vô cùng khó chịu, chỗ đó cũng đau, toàn thân không có một chút chỗ dễ chịu.
Cô nhìn một chút trong phòng, không có người canh giữ, cửa điện đóng chặt, không biết bên ngoài có người nào hay không. Mặc kệ như thế nào, cô vẫn phải tìm người đến xem, để tránh chết như vậy liền xong đời.
Kéo theo thân thể nặng nề, cô lảo đảo xuống giường, đầu óc mê muội, cô không thấy rõ đồ đạc, dưới chân vấp ngã, cô bất ngờ ngã trên mặt đất, đầu gối đau đớn khiến cô tạm thời tỉnh táo một chút, cô mở to hai mắt, chỉ cảm thấy mình một khắc sau sẽ ngất xỉu.
Nhan Hựu lảo đảo chạy tới cửa điện. cô tựa người vào trên cửa, vỗ vỗ cửa, một giây sau cửa bị bên ngoài mở ra, Nhan Hựu không kịp chuẩn bị thẳng hướng ngã về phía trước, cô đột nhiên ngã xuống đất, lập tức cô bị dập đầu, đập vào gạch, sau khi đầu óc ong ong một tiếng, cô hoàn toàn mất đi ý thức.
Lúc Nhan Hựu lại tỉnh táo, liền nghe thấy có người nổi trận lôi đình, tức giận gầm lên muốn cho người kéo bọn họ xuống đánh chết, Nhan Hựu ho khụ, lập tức mở mắt, vừa lọt vào mắt, chính là một ông lão đầu đội mũ quan, khuôn mặt ông ấy hòa ái nhìn Nhan Hựu: “Nương nương, người tỉnh rồi?”
Nhan Hựu chớp chớp mắt, còn chưa nói gì, Liên Thành Dục một cước liền đá văng ông lão đi. Hắn ngồi ở bên giường, tiến lại gần nhìn Nhan Hựu, tâm tình trong con ngươi bắt đầu hiện ra, thần sắc hòa hoãn rất nhiều: “Nàng tỉnh rồi sao? Có cảm thấy khó chịu không?”
Nhan Hựu muốn quay đầu, trán lại vô cùng đau đớn, cô không khỏi hừ nhẹ, đưa tay muốn sờ, Liên Thành Dục nắm lấy tay cô: “Nàng bị thương rồi, đừng sờ vào.”
Nhan Hựu rút tay về, cô nháy mắt, thanh âm khàn khàn lợi hại: “Người vừa mới muốn gϊếŧ ai?”
Liên Thành Dục thần sắc lại trầm lạnh xuống, hắn cười lạnh: “Nàng bây giờ Bùn Bồ Tát qua sông, bản thân khó bảo vệ, còn rảnh rỗi quan tâm người khác?”
Nhan Hựu nhíu mày: “Trái phải gì thì thϊếp cũng không sống được bao lâu nữa, cần gì vì thϊếp mà tạo sát nghiệt.”
Nghe thấy lời này của cô, Liên Thành Dục không biết vì sao, hắn cảm thấy con ngươi có chút chua xót, hắn cười lạnh che dấu: “Nàng ngược lại muốn chết thống khoái, trẫm hết lần này tới lần khác không cho phép, trẫm muốn tra tấn nàng, làm cho nàng hối hận vì quyết định lúc trước.”