Cô kinh ngạc nhìn hắn, ở trong tầm mắt cô, Liên Thành Dục từng bước đi về phía cô, thần sắc hắn lạnh như băng sơn, khí thế bàng bạc, thoạt nhìn như một giây sau sẽ kéo cô ra ngoài chém, Nhan Hựu không khỏi có chút khϊếp đảm lui về phía sau hai bước.
Thấy cô lui về phía sau, Liên Thành Dục càng lúc càng không vui, hắn nhíu mày, thái giám bên cạnh lập tức quát lớn Nhan Hựu: “Lớn mật, thấy bệ hạ vì sao không quỳ?!”
Sắc mặt Nhan Hựu trắng bệch, cổ họng cô có chút nghẹn, đứng ở nơi đó, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô không quỳ, cung nữ quỳ ở một bên kéo làn váy của cô, giọng điệu vô cùng cầu khẩn, phảng phất như sợ Nhan Hựu sẽ làm liên lụy đến các tỳ nữ: “Nương nương, nương nương, người mau hành lễ a.”
Nhan Hựu bị bắt cóc như vậy, cô thở dài, cuối cùng vẫn quỳ xuống: “Thần thϊếp thỉnh an bệ hạ, bệ hạ vạn phúc kim an.”
Thấy cô quỳ, Liên Thành Dục cũng không cao hứng, hắn lạnh lùng mở miệng: "Còn nhận ra trẫm sao?”
Nhan Hựu giật mình một chút, lập tức thấp giọng trả lời: “Thần thϊếp có nhận ra.”
Liên Thành Dục cười lạnh: “Có thất vọng hay không? Trượng phu của nàng, Tam hoàng huynh của trẫm, không thể ngồi vào vị trí này, mà trẫm bị nàng vứt bỏ khinh thường, ngược lại trở thành cửu ngũ chí tôn.”
Nhan Hựu biết, hắn tới là vì muốn làm bẽ mặt cô, cô từng bởi vì thân phận của hắn mà vứt bỏ hắn, hiện giờ hắn liền dùng thân phận cao quý đứng ở trước mặt cô, hung hăng xỉ vả cô.
Nghĩ đến đây, Nhan Hựu cười khổ một tiếng: “Là thần thϊếp có mắt như mù, không biết thân thế bệ hạ vạn kim, thần thϊếp biết sai, xin bệ hạ thứ tội.”
Liên Thành Dục nghe thấy những lời này của cô, chỉ cảm thấy cô đang lên tiếng châm chọc mình, hắn khom lưng nắm lấy cổ áo cô, kéo cô đứng dậy, kéo vào cung điện, Tào công công ở phía sau vô cùng có mắt nhìn lập tức đóng cửa lại.
Nhan Hựu bị hắn siết cổ kéo lên trên giường mềm, sau đó hắn đem cô ném lên trên, lập tức bóp cổ cô, trong con ngươi xinh đẹp thâm sâu tràn đầy oán hận: “Nhan Hựu, nàng là tiện nhân, nàng còn nhớ hay không, lúc trước nàng nói với trẫm như thế nào?! Nàng nói thân phận trẫm thấp kém, cái gì cũng không thể cho nàng, nhưng nàng có hỏi trẫm hay không, trẫm rốt cuộc là ai?!!!”
Nhan Hựu nhìn khuôn mặt tràn ngập sự phẫn nộ của hắn, cô giật khóe miệng, trong ánh mắt lộ ra vài phần trào phúng: “Hỏi hay không hỏi có quan trọng như vậy không? Trước kia người là ai, hiện tại là ai, đều không có nửa phần quan hệ gì với thϊếp, thϊếp đã gả cho người khác, cho dù người có oán hận đến đâu, thϊếp cũng cùng người chặt một nhát đứt làm hai khúc.”
Liên Thành Dục nghe cô nói như vậy, trong lòng căm hận càng sâu, hắn cười lạnh: “Phải không? Vậy không thể không làm gì nàng, trẫm nói nàng là ai, nàng là ai!” Nói xong hắn đột nhiên đưa tay kéo cổ áo cô ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết dưới cổ.
Nhan Hựu kinh hãi, cô lập tức che mình lại, đưa tay đẩy hắn, nước mắt khuất nhục rơi xuống, “Không thể! Không, thϊếp không thể! Thϊếp, thϊếp đã kết hôn! Chúng ta không thể!” Nói xong cô xoay người muốn chạy trốn.
Liên Thành Dục không cho cô cơ hội chạy trốn, hắn dùng sức kéo cô vào lòng, trong con ngươi hắn hiện lên du͙© vọиɠ chiếm hữu nồng đậm, không nghĩ nhiều, hắn không để ý cô giãy dụa ôm cô lên giường, lập tức phủ lên.
Sau khi tất cả mọi thứ kết thúc, đã là đêm khuya.
Nhan Hựu nằm sấp trên giường, cổ họng khàn khàn không chịu nổi, cô còn đang ho, ho đến sắp hộc máu, Liên Thành Dục đã mặc quần áo xong xuôi, nhìn cô rụt trong chăn cuộn mình nhỏ lại đáng thương, sắc mặt đỏ bừng còn đang ho khan, đôi mắt khóc sưng còn đang không ngừng rơi lệ, hắn nhíu mày: “Hầu hạ trẫm, nàng vậy mà không muốn sao?”
Cổ họng Nhan Hựu ho đến đau đớn, cô nhìn hắn, trong mắt tràn đầy căm hận: “Người khi dễ làm nhục huynh tẩu, bỏ qua luân thường…”