Thân sắc Hứa Nguy Chỉ ôn nhu như nước nhìn cô: "Nhan Nhan, cám ơn em, đã sinh cho anh đứa con, cho anh một gia đình hạnh phúc trọn vẹn."
Nhan Hựu đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của đứa bé, cô nở nụ cười:
"Không cần cảm ơn, phải là em cám ơn anh mới đúng."
Hứa Nguy Chỉ nhìn nụ cười của cô, anh thâm tình nhìn cô: "Nhan nhan, anh yêu em."
Nhan Hựu gật đầu: "Em cũng yêu anh."
Sau khi đứa bé từ từ lớn lên, Nhan Hựu mới phát hiện ra Hữa Nguy Chỉ đích thật là một người cha và là một người mẹ hoàn mỹ, anh đối với Nhan Hựu, đối với Hứa Duyệt Nhan quan tâm yêu thương, hầu như rất là tỉ mỉ.
Không chỉ như thế, sự yêu thương của anh đối với Hứa Duyệt Nhan vô cùng cố chấp, gần như là một người cha nô tính, bảo anh làm gì anh thì anh làm, cực kỳ nghe lời. Có đôi khi Nhan Hựu không bảo được anh, chỉ cần Hữa Duyệt Nhan vừa khóc, anh lập tức sẽ đi làm, cái loại khí thế lên núi đao xuỗng biển lửa này làm cho
Nhan Hựu dở khóc dở cười.
Lúc Hứa Duyệt Nhan lên mẫu giáo, Hứa Nguy Chỉ đặc biệt lo lắng những đứa trẻ khác sẽ khi dễ cô bé, mỗi ngày đều phải gửi vài tin nhắn cho giáo viên mầm non, làm cho nữ giáo viên trẻ tuổi kia vô cùng khó xử, vụиɠ ŧяộʍ hỏi Nhan Hựu rằng Hứa Nguy Chỉ đối với con gái có phải là quan tâm hơi quá rồi hay không, Nhan Hựu bị hành vi của Hứa Nguy Chỉ làm cho cô cực kỳ xấu hổ không nói được gì, tối hôm đó trở về liền chỉ vào mũi anh mắng anh có phải là biếи ŧɦái hay không.
Sau đó, Hữa Nguy Chỉ tuy rằng không gửi tin nhắn nữa, nhưng vẫn là ba ngày hai đầu muốn thừa dịp Hữa Duyệt Nhan tan học là hỏi cô giáo, có chuyện gì hay không, đứa nhỏ ở trường thế nào vân vân.
Sau khi đứa trẻ lớn lên, cô bé đã đi học trung học, học đại học, và sau đó có bạn trai.
Ngày Hữa Duyệt Nhan kết hôn, Hứa Nguy Chỉ khóc vô cùng thảm, ở trong phòng nghỉ ôm Nhan Hựu khóc không buông được, Nhan Hựu chỉ cảm thấy anh cực kỳ mất mặt, con gái gả rồi cũng không phải là bỏ đi, sao lại khóc dữ dội như vậy.
Nhưng mà cũng may, con gái có cuộc sống của mình, hai người bọn họ lại còn có thể ở bên nhau đến già.
Nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ số hắc hóa của Hữa Nguy Chỉ đã sớm giảm xuỗng còn 5%, điểm cuối cùng, có hay không cũng không sao cả.
Nhan Hựu và Hứa Nguy Chỉ cùng nhau sống đến 90 tuổi, đến cuối cùng Hữa Nguy Chỉ đi trước, Nhan Hựu ngồi bên cạnh anh, nhìn khuôn mặt già nua của anh, con ngươi đυ.c ngầu không rõ, giọng điệu cô ôn nhu nói: "Đừng sợ, Hứa Nguy Chỉ, em ở bên cạnh anh, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Trong lúc cô trần an, Hứa Nguy Chỉ chậm rãi nhằm mắt lại, 5% chỉ số hắc hóa kia cũng biển mắt hầu như không còn.
Gần như là trong nháy mắt khi Hứa Nguy Chỉ nhằm mắt lại, Nhan Hựu cũng nằm sấp ở bên giường của anh mà ngừng hô hấp, cô nắm tay anh, gương mặt tươi cười, phá lệ bình yên lại hạnh phúc.
Hai người bên nhau cả đời, không rời xa nhau, coi như là không có tiếc nuỗi.
Thoát khỏi thể giới này, linh hồn Nhan Hựu chậm rãi trôi đi, cô nhắm mắt lại, tình cảm sâu trong linh hồn bị cuỗn trôi hầu như không còn, những chuyện như cùng Hứa Nguy Chỉ quẩn quýt, những yêu hận còn xót lại toàn bộ đều bị tước khỏi linh hỗn của cô, hóa thành một viên hỗ phách màu vàng, rơi ra trước mặt cô và 5252.
[Chúc mừng ký chủ đã thành công xóa sạch chỉ số hắc hóa của Hứa Nguy Chỉ, thu
được một trăm giá trị sảng khoái.] 5252 nói.
Săc mặt Nhan Hựu thản nhiên nhìn viên hỗ phách màu vàng kia, cô cười cười: "Tôi bồi thường cho anh ấy cả đời này, coi như là không làm anh ấy thất vọng."
5252 gật đầu: Ký chủ, cô có muỗn nghỉ ngơi một chút không, hoặc là đi thẳng đến thể giới tiếp theo?]
Nhan Hựu xoa trán: "Đi thẳng đến thế giới tiếp theo đi."
5252 ngay lập tức khởi động cổng truyền tải: [Hệ thống đang truyền tải, xin ký chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng, 5.4.3.2.11
Truyền tải thành công!