Sau khi Nhan Hựu mang thai, cô hầu như không có ốm nghén, ngược lại Hứa Nguy Chỉ lại nôn mửa dữ dội.
Tuy rằng có nghe nói qua loại mẹ mang thai cha ồm nghén, nhưng khi tận mắt nhìn thây, Nhan Hựu chỉ cảm thấy thần kỳ, hơn nữa còn xảy ra với chính mình.
Nhan Hựu mỗi ngày ăn ngon uống ngon, tâm tình sung sướиɠ, nhưng Hứa Nguy Chỉ thảm không bằng một nửa, không chỉ là một chút tanh cũng không ngửi được, ngay cả ăn chút cháo rau củ cũng có thể nôn đến tối trời tối đất, những thứ khác lại càng không dám ăn, cả người gầy đi rất nhiều.
Một ngày đi làm về, Hữa Nguy Chỉ tựa vào sô pha, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ai oán.
Anh nhìn Nhan Hựu sắc mặt hồng hào bên cạnh, chỉ cảm thấy ủy khuất: "Tại sao những gia đình khác đều là vợ ỗm nghén, vậy mà tới gia đình chúng ta lại là anh ốm nghén đây?"
Nhan Hựu cười rồi ăn một quả nho: "Điều này chứng tỏ anh yêu em rất nhiều, sợ em chịu khổ, cho nên thay em gánh vác."
Hữa Nguy Chỉ xoa xoa trán: "Cũng không phải không thể, chỉ là hiện tại cả khoa đều chê cười anh, coi anh là vật thí nghiệm, bọn họ cũng chưa từng thấy qua loại trường hợp kỳ lạ như anh, đều cố ý đến trêu chọc anh, đem bún ốc đến, bốc mùi rau, những y tá đến đem bánh ngọt nhỏ để ở khắp nơi, anh thật sự nhìn cũng không nhìn được, liếc mắt một cái liền muốn nôn, hôm nay nôn vài lần, mỗi lần nhìn anh nôn ra bọn họ liễn cực kỳ hưng phần, bộ dạng trêu đùa thành công thật khiến anh khó chịu."
Nhan Hựu nghe xong, cười ha ha, cô ôm anh vào trong ngực, để anh tựa vào vai mình, cô hôn lên khuôn mặt tái nhợt của anh: "Ôi, anh phải chịu khổ thay em rồi, cám ơn chồng."
Hữa Nguy Chỉ ôm chặt lấy cô, vuốt ve cái bụng đang dần to lên của cô, anh thở dài:
"Cũng không biết khi nào anh mới hết ồm nghén đây."
Nhan Hựu cười khẽ, cô thở dài: "Không biết nữa, em cũng hy vọng ngày đó đến sớm một chút, như vậy anh cũng ít chịu chút khổ sở:"
Hứa Nguy Chỉ ai oán ôm chặt lấy cô: "Vậy em cũng phải yêu anh nhiều hơn mới được, nếu không anh sẽ rất ủy khuất."
Nhan Hựu hôn lên trán anh: "Yêu anh, yêu anh, yêu anh nhất."
Hữa Nguy Chỉ lúc này mới hài lòng.
Bây giờ Nhan Hựu đã mang thai hơn bốn tháng, cơn ỗm nghén của Hứa Nguy Chỉ rốt cục dần dần dừng lại, anh cảm thấy may mắn đồng thời lại cảm thấy có chút mất mát, dù sao cảm giác của anh tựa như anh mang thai, hiện giờ chợt không còn, có chút không quen.
Nhìn bụng Nhan Hựu nhô lên, anh chỉ cảm thấy phần đời còn lại của mình tựa như tràn ngập sự chờ mong. Đây là đứa con của anh và Nhan Hựu, là kết tinh của tình yêu của anh và cô, anh phải vì đứa nhỏ, vì Nhan Hựu mà càng thêm nghiêm túc sống mới được.
Thế giới của hai người rất nhanh đã biển thành thế giới ba người, mây tháng sau,
Nhan Hựu sinh ra một bé gái, khi nhìn thấy đứa nhỏ ứng hồng khẽ nhãn kia được y tá ôm ra, hốc mắt Hữa Nguy Chỉ chung quy vẫn đỏ lên.
Anh thật cẩn thận, không dám chạm vào, nhìn đứa bé nho nhỏ kia, chỉ cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác khó có thể nói thành lời.
Y tả nhìn anh cấn thận như vậy, không khỏi buồn cười: "Bác sĩ Hữa, anh có thể ôm đứa bé mà."
Hữa Nguy Chỉ lắc đầu: "Tôi không dám, tôi sợ tổn thương con bé."
Y tá nhất thời cười ha ha, chỉ là cảm thây bác sĩ Hứa chưa từng nhát gan như vậy, ngược lại vô cùng đáng yêu.
Không lâu sau, Nhan Hựu sinh xong đi ra, cô cực kỳ mệt mỏi, sắc mặt cũng rất tái nhợt, Hứa Nguy Chỉ vừa nhìn thấy cô, nhất thời cái gì cũng quên, xông tới kéo tay cô: "Nhan Nhan, em sao rồi? Có chuyện gì không? Có đau không?"
Nhan Hựu rất muốn nói chuyện với anh, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, dứt khoát nhắm mắt lại không trả lời, y tá và hộ lý đẩy cô vào phòng bệnh, cô nhìn thoáng qua đứa bé, sau khi xác nhận đứa bé rất khỏe mạnh, liền ngủ thϊếp đi.
Lúc Nhan Hựu tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau, cô sinh thuận lợi, lại còn là vào chập tối, sinh bốn tiếng đồng hồ, quá mệt mỏi, cho nên ngủ hơi lâu.
Lúc cô tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy Hữa Nguy Chỉ ôm đứa bé dỗ dành, vẻ mặt anh ôn nhu, tràn ngập từ ái, hạnh phúc trên mặt mũi cực kỳ rõ ràng.
Nhan Hựu đưa tay kéo tay áo anh: "Muỗn uống nước."
Hữa Nguy Chỉ lập tức đưa nước đến đầu giường cho cô, là nước ấm, xem ra anh đã chuẩn bị trước. Nhan Hựu uống nước, nhìn anh ôm đứa nhỏ không buông tay, không khỏi buồn cười: "Đến mức này luôn sao?"
Hứa Nguy Chỉ nhíu mày: "Sao không đến mức này được, đứa trẻ này anh cũng có một nửa công lao, anh chính là có cảm thụ."
Nhan Hựu buồn cười: "Đúng vậy, anh cũng vất vả rồi, anh cũng rất giỏi:"