"Uhm."
Vốn không nghĩ là sẽ được đáp lời, Vân Tử Mộc một bên rũ con người lên tiếng đáp.
Tô Thất cong khóe môi, nghiêng mặt liếc nhìn Vân Tử Mộc một cái, đôi mi cong vυ"t ở trên gương mặt tuấn tú, thực sự rất dễ khiến người rung động.
Không thể không nói, Vân Tử Mộc lớn lên rất đẹp mắt, kiếp trước tan cửa nát nhà và dung nhan của hắn, nhưng thực ra lại có lợi cho nàng.
"Tử Mộc, chàng mệt sao?"
Tô Thất ngơ ngác mở miệng, lời này khiến chính mình có chút chột dạ.
Này không phải rõ ràng là kiếm chuyện để nói hay sao?
"Không mệt."
Vân Tử Mộc nhẹ lắc đầu, trước khi đi Tô Thất đề nghị thuê xe lừa chỗ trưởng thôn, nhưng hắn không nỡ tiêu tiền, liền một mực đi bộ.
Dù có mệt mỏi, hắn cũng sẽ không nói ra.
"Ta hơi mệt, chúng ta ngồi nghỉ dưới tàng cây này chút đi!"
Tô Thất bỗng nhiên liền không đi rồi, rõ ràng nàng thấy trên trán hắn đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng. Đứa nhỏ này vẫn không chịu thừa nhận, cứng thật sự.
Vân Tử Mộc không nghi ngờ, nghe Tô Thất nói mệt liền vội vã ngừng lại, liền lấy nước trong túi vải đưa cho nàng.
"Để ta"
Tô Thất đem bình nước đưa tới cho Vân Tử Mộc, sau khi hắn uống hai ngụm, nàng mới ngẩng đầu uống một ngụm to.
Hai người một đường lảo đảo lắc lư tới thẳng tiệm vải ở trong trấn. Trong tiệm tràn đầy các loại vải màu sắc khiến Vân Tử Mộc nhìn đến hoa cả mắt.
Hắn vẫn luôn thích thêu thùa, lần này khó có cơ hội hào phóng mua ba thước lụa bố, lại muốn mua chút sợ tơ tốt.
Tô Thất chọn một cuộn vải tầm thường dân chúng hay dùng, chuẩn bị làm cho Vân Tử Mộc hai bộ bố y.
Lại mua thêm một bộ kim khâu cùng hai trượng ti cẩm, Vân Tử Mộc vốn ngại đắt, nhưng không lay chuyển được ý định của Tô Thất.
Vải dệt kia màu sắc đều rất thích hợp với hắn, Tô Thất đối đãi với hắn đều cực kỳ hào phóng.
Nhìn chưởng quầy đóng gói đồ đạc, vui mừng rạo rực đưa đến tay Tô Thất, quả tim của hắn không nhịn được mà đập liên hồi.
Nàng sạch sẽ, thoải mái, sườn mặt thanh tú trong ánh nắng toát lên vẻ cực kỳ tuấn mỹ. Đây cũng là lần đầu tiên Vân Tử Mộc to gan nhìn kỹ dung mạo của nàng như vậy.
Vân Tử Mộc tựa hồ có chút nghĩ không thông. Nàng bây giờ không giống một "Tô Thất" tính tình táo bạo, lôi thôi như trước kia. Bi thương trong đáy lòng hắn dần dần được chữa lành, ngẫu nhiên cũng sẽ tham lam mà cảm thấy hắn đáng giá được sủng ái. Có lẽ, do nàng đối xử với hắn quá tốt, nên hắn mới sinh ra ý niệm như vậy.
Ra khỏi tiệm vải, Tô Thất mang theo Vân Tử Mộc đi mua chút đồ ăn. Vốn định mua mỡ heo cùng gà xong liền trở về nhưng hắn lại bị nàng kéo đến tửu lâu.
Nơi đây chỉ có vịt nướng, Tô Thất gọi một phần vịt quay thêm một phần bánh bột củ sen cho Vân Tử Mộc. Bữa cơm này với nàng có thể nói là chỉ toàn nhận ảnh mắt không đồng tình của hắn.
Vân Tử Mộc càng cảm thấy không nên để Tô Thất sinh hoạt như thế này. Vốn dĩ hắn không muốn quản tiền bạc, hiện giờ hắn đã thay đổi chủ ý, về sau tiền bạc trong nhà không thể giao cho thê tử quản lý nữa, hắn phải nắm lấy mới được.
Bằng không đừng nói là một ngàn lượng bạc, có cả núi tiền cũng không đủ cho nàng tiêu xài.
Dùng bữa xong, đem mấy miếng bánh ăn không hết bỏ vào trong túi, Tô Thất liền mang Vân Tử Mộc đi mua gà vịt, thuận đường bắt thêm hai con ngỗng con, bởi vì Tô Thất phát hiện Vân Tử Mộc hình như rất thích ăn vịt quay kia.
Mua về nuôi béo để tiểu phu lang ăn cho đỡ thèm, đỡ phải ăn ở bên ngoài.
Vân Tử Mộc ôm một l*иg ngỗng con như ôm bảo bối, nội tâm cực kỳ vui thích, cước bộ nhẹ đi rất nhiều.
"Trong nhà gạo và bột mì còn dư lại không nhiều, lại mua thêm một chút, chờ lát nữa ta còn muốn mua rất nhiều mỡ heo, chúng ta hai người sợ không mang nổi, ta đi thuê một chiếc xe lừa được không?"
Lời này của Tô Thất tuy là đang thương lượng cùng hắn nhưng thật ra nàng đã hạ quyết tâm, dù hắn không đồng ý, nàng cũng sẽ đi thuê.
Từ Lục gia thôn đi tới đây nàng đã hối hận, Vân Tử Mộc ngày thường rất ít khi ra khỏi cửa, chỗ nào có thể so sánh cùng với nàng a!
Cũng may lúc này hắn hào phóng, gật đầu đồng ý một cách thống khoái.
Có xe lừa, Vân Tử Mộc liền nghĩ có thể mua nhiều thứ một lần, đỡ phải đi thêm lần nữa, hắn liền chủ động nói muốn mua sách, Tô Thất tất nhiên sẽ không phản đối.
Trước cửa hiệu sách có sạp bán đồ trang sức, trong lúc hắn nghiêm túc chọn sách thì nàng trộm đi mua trâm bạc, giấu ở trong ngực.
Chờ đến khi đồ vật khác đã được mua đầy đủ, cũng chỉ dư lại một chút để mua mỡ heo.
"Thê tử, chúng ta cũng mua nhiều mỡ heo một chút đi!"
Tô Thất ngoài ý muốn nhìn hắn, cái tên keo kiệt này sao đột nhiên lại hào phóng thế?
Rồi lại nghe được hắn nói: "Mấy người Lục đại tỷ giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, mua chút thịt đem đến cho các nàng, cũng là một mảnh tâm ý của chúng ta."
"Được, đều nghe chàng."
Tô Thất cười đồng ý, trong lòng càng thêm cảm thấy Vân Tử Mộc như một tiểu thiên xứ, chính mình ngày thường đều tiếc tiền, lúc nói muốn mua thịt cho người khác thì lại không chút do dự.
Nữ tử giơ tay vuốt lại sợ tóc mai của thiếu niên, cười đến ôn nhu, thiếu niên mặt đỏ bừng, nhìn qua tâm tình không tồi. Một màn này bị hai cha con trong góc xem đến ngây người.
"Cha, người xem, nam nhân kia có giống Vân Tử Mộc không?"
Nam tử trẻ tuổi lôi kéo ống tay áo nam nhân lớn tuổi, có chút không dám tin tưởng mà nhìn đôi nam nữ ở trước của tiệm thịt heo kia.
Một hơi thế mà mua những nửa cái đầu heo, hơn nữa lúc trả tiền cũng không chớp mắt một cái.
Nữ tử kia chẳng lẽ là thê chủ của Vân Tử Mộc?
Nhưng rõ ràng cha đã nói Vân Tử Mộc bị một nữ tử lôi thôi mua đi, chẳng lẽ hắn bị bán cho tiểu thư nhà giàu?
Nam nhân híp mắt liếc nhìn một cái, có chút không thể tin được.
"Nhìn qua thì có vài phần giống, nếu thật sự là hắn thì cái tên tiểu tử này so với chúng ta sống còn dễ chịu hơn."
Người đang nói chuyện là chính thất của Vân viên ngoại Vương thị, lúc trước chính hắn rao bán mấy người con vợ lẽ trong phủ, trong đó bao gồm cả Vân Tử Mộc.
Mà người thiếu niên kia là Vân Tử Thanh, con trai ruột của hắn, cùng là anh em cùng mẹ khác cha.
Vân Tử Thanh tuy chỉ lớn hơn Vân Tử Mộc một tuổi nhưng hai người lại cách nhau một trời một vực.
Một người là con vợ cả, một người con vợ lẽ ngay cả hạ nhân cũng không bằng, như thế nào có thể đánh đồng?
Chỉ là sau khi bán mấy người con vợ lẽ trong phủ, sinh hoạt tại Vân phủ được cải thiện không bao lâu thì hai tháng sau Vân viên ngoại qua đời.
Vương thị đuổi hết hạ nhân trong phủ, chỉ để lại mấy người thê thϊếp Vân viên ngoại nạp vào để hậu hà. Mấy vị hầu phu kia bị Vương thị gây khó dễ, không chịu nổi, thừa dịp đêm tối, tất cả đều chạy trốn, còn cuỗm đi không ít đồ vật trong phủ.