Chương 13

Chỉ là Vân Tử Mộc ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới thê tử của mình có thể đọc sách, biết chữ.

Tô Thất rời giường đất, ra ngoài một lát, lại ôm một cái rương gỗ đi đến. Đặt rương gỗ ở trên giường đất, mở ra, bên trong toàn là sách.

"Đây là mẫu thân lưu lại cho ta, chỉ là hơi cũ một chút. Nếu chàng muốn xem, thì để ta mua mấy cuốn mới về."

Nghe nàng nhắc đến hai từ "mẫu thân", Vân Tử Mộc liền ngẩn ra.

Những hộ thôn gia tầm thường đều gọi là "nương", mà Tô Thất lại gọi là "mẫu thân". Trong Lục gia thôn cũng chỉ có duy nhất một hộ họ Tô là nhà nàng. Vậy nàng là từ nơi khác chuyển đến đây?

Trong lòng hắn tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không mở miệng hỏi đến.

"Tạm thời đặt nó vào góc này, khi chàng rảnh rỗi không có việc gi làm thì dùng nó gϊếŧ thời gian cũng được."

Đem rương đồ chuyển đến góc nhà, Tô Thất lại tiếp tục dọn xung quanh giường.

Dọn dẹp sạch sẽ, Tô Thất chuẩn bị đi tây phòng dọn dẹp một chút. Phòng ở đây tuy không lớn, nàng cũng chỉ làm một cái giường đất nhỏ. Một mình nàng ngủ như vậy cũng đủ thoải mái rồi.

Thấy Tô Thất bắt đầu xỏ giày, Vân Tử Mộc tưởng nàng chuẩn bị ra ngoài, đen mặt, không lẽ nàng lại muốn đi uống rượu?

"Thê tử... "

Ánh mắt Vân Tử Mộc lập lòe, đôi tay gắt gao nắm lấy ông tay áo, mím môi mạnh bạo nói:

"Đến giờ ăn cơm tối rồi, thê tử còn muốn đi đâu sao?"

Tô Thất sửng sốt, có chút không hiểu ý hắn. Nhìn thấy sợ hãi trong đáy mắt hắn, nàng mới phản ứng lại.

"Ta đi tây phòng quét dọn một chút."

Ôm đệm chăn cũ, Tô Thất cười nói.

"Thê tử...."

Mặt Vân Tử Mộc đỏ lên, vì suy nghĩ miên man của chính mình mà cảm thấy hổ thẹn. Nhưng nghe đến Tô Thất muốn đi tây phòng ngủ, trong lòng hắn lại có chút hụt hẫng.

Nhà này vốn là của nàng, nhà chính, giường đất đều là của nàng. Nhưng từ sau lần thê tử đánh hắn, giống như nàng vẫn luôn áy náy mà đem hết những thứ tốt nhất nhường cho hắn.

Vốn tưởng rằng Vân Tử Mộc sẽ nói thêm gì đó, nhưng đợi hồi lâu không thấy hắn lên tiếng, Tô Thất liền ôm chăn đi ra ngoài.

So với cái ghế tre ngoài sân, thì giường đất ở đây thoải mái hơn nhiều. Tô Thất nhắm mắt một lát liền ngủ.

Vân Tử Mộc thật lâu cũng không thể ngủ, đôi mắt đen láy lấp lóe hồi lâu, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Bên ngoài có tiếng gà gáy sáng Tô Thất mới bò dậy. Hôm nay nàng phải lên núi, trời vẫn còn sớm đã ra khỏi cửa.

Mang theo cái bẫy, khiêng bao tải, dây thừng kèm theo hai cái bánh rán, Tô Thất lòng đầy nhiệt huyết rời khỏi nhà.

Lúc này nàng mang theo một quyển sách thảo dược của mẫu thân, nếu không bắt được con mồi gì, thì nhặt chút thảo dược đem bán cũng được.

Trong nhà toàn bộ bạc đều dùng để sửa nhà. Đúng là miệng ăn núi nở a.

Một đường đi đi lại dừng dừng, đặt bẫy ở dọc đường, lại nhặt chút thảo dược, bắt được hai con gà rừng.

Dựa theo kinh nghiệm lần trước, Tô Thất đánh giá mấy thứ trong bao. Hai con gà, ăn một bán một. Đám còn lại cũng chỉ được nhiều nhất là hai lượng.

"Dựa vào chút tiền này, bao giờ mới đủ để mua đất xây nhà đây!"

Tô Thất ước lượng đồ trong túi, cảm thấy đây cũng không phải cách kiếm cơm lâu dài. Cách kiếm tiền nhanh nhất chỉ có buôn bán thôi!

Nhưng kiếp trước nàng cũng chưa từng buôn bán, không biết mình có thể làm gì a.

"Úi... Ai da...."

Trượt chân một cái, Tô Thất cả kinh vội vàng bám lấy cây cổ thụ bên cạnh. Cánh tay vẫn bị đám thực vật làm rách một miếng da, máu chảy ra nhỏ trên mặt đất.

Tùy ý lau vết thương, Tô Thất nhếch miệng.

Cmn! "Tô Thất" kia cái gì cũng không lưu lại cho nàng, ngoài một đống cục diện rối rắm.

Mẫu thân Tô Thất lúc trước để lại một chút của cải cũng bị "Tô Thất" phá hết a.

Hiện giờ nàng xuyên thành 'Tô Thất", hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu a.

"Xuy...."

Miệng vết thương nóng rát, có chút đau. Nếu để Vân Tử Mộc nhìn thấy, lần sau hắn nhất định sẽ không để nàng lên núi.

Tô Thất nhìn thoáng qua miệng vết thương, lại nhìn đến đám thực vật kia.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy cây nấm có màu đỏ, chẳng lẽ đây chính là huyết linh chi?

Thứ này chắc hẳn rất giá trị đi?

Đôi mắt Tô Thất càng to hơn, lúc này cũng bất chấp đau đớn, dùng tay đào đám linh chi kia ra. Vỗ vỗ trên mặt đất, khóe miệng đều kéo đến tận mang tai.

"Tử Mộc a Tử Mộc, chàng đúng là thần tài a!"

Mới vừa nhớ đến hắn liền gặp huyết linh chi, tuy nàng không biết thứ này trị giá bao nhiêu, nhưng khẳng định quý hơn mấy thứ trong bao kia của nàng a.

"Chỗ này có thể xuất hiện huyết linh chi, chắc hẳn sẽ còn có những thứ tốt khác, ta phải nhìn thật kỹ mới được."

Tô Thất tính toán hướng đi trong núi một chút, liền thay đổi chủ ý.

Có hai cây huyết linh chi này cũng đủ để đổi bạc, nàng cần gì phải mạo hiểm tính mạng?

Buổi trưa, Tô Thất miệng gặm miếng bánh rán khô cứng, không ngừng tìm kiếm.

Tuy không tìm thấy huyết linh chi, nhưng lại tìm được không ít Bạch Cập và cỏ bất lão (不老草) cũng được coi là dược liệu cực trân quý.

Nhìn mặt trời đã ngả về tây, Tô Thất cũng không dám trì hoãn ở trong núi quá lâu, hơi thất vọng mà đứng dậy, đỡ eo quay người chuẩn bị trở về.

Bởi vì ham muốn tìm thêm dược liệu mà đi sâu vào trong rừng, lúc trở về liền phải đi không ít đường vòng.

Nếu trước khi trời tối còn không về đến nhà, Vân Tử Mộc nhất định sẽ lo lắng không thôi.

"Nhân sâm? Đây là nhân sâm sao?"

Mắt Tô Thất sáng lên, khẩn trương tiến hai bước, ngồi xổm xuống. Quả nhiên là một gốc nhân sâm a. Nhìn thân mình, tỉ lệ này chắc hẳn phải được ít nhất năm lượng.

Xem ra ông trời cực kỳ thiên vị nàng, không uổng công nàng đi vào đây một chuyến a.

Cẩn thận đào xong thì trời cũng đã sẩm tối.

Tô Thất cả kinh, vội vã tăng tốc hướng về hướng đông.

Khi rời khỏi núi trăng đã treo giữa đỉnh đầu, Tô Thất tay xách một con thỏ bị thương trong bẫy, đi vội về nhà.

Còn chưa tới con sông nhỏ cạnh thôn, Tô Thất từ xa nhìn thấy mấy thân ảnh gấp gáp di chuyển.

"Tô gia đệ, ngươi đừng gấp. Tô Thất từ nhỏ lớn lên ở trong núi này, nó nhất định sẽ không có việc gì. Không chừng có chút chuyện cần xử lý nên mới về trễ chút thôi."

Lục Đại Sinh đi đi lại lại, gấp đến đỏ mắt an ủi Vân Tử Mộc.

Kỳ thật trong lòng nàng cũng hoảng loạn không thôi. Tô Thất khẳng định với Vân Tử Mộc sẽ về trước buổi tối. Có lẽ do Tô Thất đi vào núi quá sâu nên chưa kịp về thôi.